Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012

Nghĩ về Hố đen.



Từ rất lâu rồi cứ có suy nghĩ rằng Hố đen chính là một cánh cửa thời gian. Một khi ta đi vào đó, ta sẽ bước vào một thế giới khác, một chiều không gian và thời gian khác, một vũ trụ khác.

Mọi thứ dường như mất hút khi đi vào đó. Nhưng mình thì vẫn luôn nghĩ rằng chẳng qua là lạc vào một thế giới khác mà thôi. Hoặc cũng có thể quay trở lại được quá khứ không chừng.

(À, ừ, tự dưng nảy ra trong đầu mình câu chuyện về một phi hành gia vũ trụ bị hố đen nuốt và quay trở về quá khứ.)

Trong linh hồn mình cũng có một hố đen. Nó đang nuốt chửng mọi suy nghĩ và ý thức của mình. Mọi ý nghĩ khi lại gần nó đều tan biến như chưa từng tồn tại. Có lẽ, chúng đều đã lạc sang một vũ trụ tiềm thức khác rồi. Chỉ còn trơ lại trong vụ trụ này là những tiểu hành tinh đầy bùn lầy và lạnh lẽo mà thôi.

*Trong hình là tranh tĩnh vật của Trisha Hardwick. Từ khi học thêu chữ thập, đã quan tâm hơn tới tranh tĩnh vật và dần dần thích lúc nào chẳng hay. Đã vứt bỏ quan điểm tranh tĩnh vật là một mớ những đống hoa - quả chán ngắt và đã tìm thấy được những niềm hạnh phúc đầy đủ khi nhìn những tặng vật của tạo hóa đó*