Lâu nay lười viết quá. Chẳng hiểu sao ngay giữa Hè mà trái tim mình cứ dửng dưng với câu chữ và những thứ điên rồ, không thấy tâm hồn rạo rực và khát khao muốn làm điều gì đó chưa bao giờ làm cả.
Mình già hơn. Chắc rồi. Lúc nào mình chả thấy mình già hơn. Già hơn chính mình ngày hôm qua và già hơn những người cùng độ tuổi khác. Thế nhưng chưa bao giờ thấy hạnh phúc với cái sự già của mình như lúc này.
Trước đây mình cứ nghĩ rằng, biết đau đớn là già. Biết cô đơn đĩ đượi khi đứng giữa đám đông, biết ngẫm nghĩ về những bí ẩn tâm linh đao to búa lớn như lũ Book Hunter, biết nhìn thấy đời sống đang rữa nát dưới chân nhân loại. Mình cứ nghĩ những cái biết đấy là biểu hiện của sự già. Giờ mới thấy, tất cả những sự biết đó đều được xây dựng trên những tư duy cảm tính của một đứa trẻ lười suy nghĩ và ngu dốt. Sỉ nhục bản thân vậy có hơi quá đáng, nhưng thôi kệ, cứ sỉ nhục cái tôi ngày hôm qua để cái tôi ngày hôm nay thỏa mãn tí đi. Hihi.
Có khi ngày mai rồi mình cũng ngồi phủ nhận những thành quả của ngày hôm nay như vậy.