I'm sorry I love you là bộ phim truyền hình hợp gu nhất mà mình đã xem trong vòng vài năm trở lại đây.
Phim đã cũ, không hẳn là về tình yêu, không có soái ca tổng tài, không có tiểu bạch thỏ hậu đậu hồn nhiên, chỉ có một thằng cha du đãng tìm về nước mẹ với lòng thù hận, một thằng ca sĩ công tử bột hơi tí là đòi chết vì tình yêu chả làm được cái mẹ gì cho đời ngoài việc hát tình ca, một con ranh lầm lì đanh đá sống trong một gia đình kỳ quặc với tình yêu đơn phương dành cho chàng ca sĩ, một cô diễn viên luôn tự nhận mình là kẻ lẳng lơ, một bà mẹ yêu con hơn tất cả, một người chị ngớ ngẩn có thằng con nhỏ siêu cấp đáng yêu, một ông nhà báo già cất giấu bí mật động trời.
Hết nửa phim là cảnh các nhân vật to tiếng và chửi vào mặt nhau, đòi giết nhau, hoặc lầm lầm lì lì hôn nhau, tạo nên một không khí ngột ngạt bế tắc mà một kẻ yêu thích sự u tối trần trụi như mình thấy rất thỏa mãn. Diễn xuất của So Ji Sub quả thật xuất sắc, khiến mình có cảm giác anh ta thực sự sinh ra trong tối tăm.
Mình không thích các phim siêu nhân anh hùng, chỉ thích các thể loại u tối nhẹ nhàng như vậy thôi.