Người ta cho rằng Marguerite là một bộ phim hài, nhưng mình
không nghĩ thế. Nó quá độc ác để mình có thể cười cợt về bất cứ điều gì, dù là
về ảo tưởng của Marguerite, hay là về sự giả dối trắng trợn vì tiền của những
người xung quanh, càng không phải là bi kịch tình yêu của Marguerite dành cho
người chồng có danh mà không có tiền.
Kịch bản quá độc ác với Marguerite. Bà có lỗi gì nào: xinh đẹp,
trong sáng, nhân hậu và yêu chồng. Có lẽ lỗi của bà là có nhiều tiền và quá
ngây thơ. À, thêm cả lỗi yêu chồng mù quáng nữa. Nếu bà chẳng nhiều tiền thì
cái đám thành viên câu lạc bộ khỉ gió gì ấy chả cần cất công nịnh bợ và gieo
vào lòng bà cái ảo tưởng rằng bà có giọng ca của một thiên thần hòng kiếm chút
tiền tài trợ. Nếu bà chẳng ngây thơ thì đời nào lại đi tin những kẻ giả dối trắng
trợn ấy. Nếu bà không yêu chồng, không khao khát có được sự chú ý của ông,
không khao khát muốn được ông khao khát mình, thì chẳng bao giờ bà mất công tập
luyện gian khổ và mong mỏi được tỏa sáng như vậy.
Thêm một lỗi của Marguerite là bà còn có một người hầu quá ư
khó hiểu. Đầu tiên, mình cứ nghĩ rằng ông người hầu muốn báo thù Marguerite nên
mới nhiệt thành gieo ảo tưởng trong lòng bà chủ của mình như vậy. Nhưng rốt cục
xem đến hết phim, hóa ra đó lại không phải là một sự báo thù. Thật ra thì kết
thúc phim rồi mình vẫn không hiểu mục đích của ông người hầu là gì. Chỉ là để
chụp được tấm ảnh cuối cùng của người ông yêu mà không bao giờ đoạt được. Nhưng
nếu ông yêu bà thì lẽ nào lại có thể độc ác với bà như thế?
Tóm lại, bộ phim với mình không phải là phim hài, mà giống một âm mưu giết người được che đậy tinh vi và tiếng gào thét của những kẻ có hiểu biết về nghệ thuật chân chính hơn.