Mình không bất ngờ khi biết biên kịch phim này cũng chính là biên kịch của Signal. Thực sự là kịch bản rất xuất sắc, gần như không thấy một chi tiết thừa thãi, hay sa đà vào những tuyến tình cảm yêu đương sến sẩm dù chỉ là một chút. Mình chỉ khá ngạc nhiên khi biết biên kịch là nữ, vì cả hai kịch bản đều rất dương tính, đặc biệt là Kingdom.
Nếu xem phim này tầm 10 năm trước, có lẽ mình sẽ tua nhanh qua những đoạn đấu đá chính trị, hay những cảnh mà Thế tử lên tiếng hiệu triệu quân sĩ, vì cho rằng những lời ấy là sáo rỗng. Tuy nhiên ở tuổi này, thì những cảnh như vậy lại khiến mình rất xúc động. Phải nói bọn Hàn làm những cảnh đáng lẽ ra sẽ trở thành sáo rỗng sến sẩm như vậy cực kỳ xuất sắc. Những cảnh nhân văn sến sẩm của bọn Tây, hay những tràng đạo lý dài ngoằng của bọn Tàu khó có thể có được sức mạnh như vậy. Hàn Quốc quả thật là một đất nước cân bằng được cái lý trí của phương Tây và cái tình cảm của phương Đông.
Nếu như Signal còn có một chút tuyến tình cảm nam nữ, thì Kingdom loại bỏ hoàn toàn phần thừa thãi này, và mình thấy đây là một quyết định vô cùng sáng suốt của biên kịch. Đấu tranh với với đối thủ chính trị, với mấy con quái vật máu me đã mệt bỏ mẹ, còn yêu với đương cái gì. Phim khai thác tối đa sự sợ hãi, cũng như kịch tính, nên yếu tố hường phấn là không cần thiết. Nếu có, nó chỉ tổ tốn thời gian và làm loãng mạch phim. Ở đây, biên kịch chỉ tập trung vào những thứ quan trọng nhất: cuộc đấu tranh giữa con người với quái vật và cuộc đấu tranh giữa con người với nhau.
Phim có lối quay khá tinh tế, tận dụng được hiệu quả của cả phần hình ảnh và âm thanh. Ví dụ khi miêu tả sự kinh khủng của quái vật, có một cảnh máy quay không hề quay trực tiếp, mà chỉ quay phía ngoài của căn phòng. Người xem không hề nhìn thấy cảnh bên trong căn phòng ấy, hay hình ảnh khi con zombie đang tấn công người như thế nào, chỉ có thể hình dung nó qua âm thanh và sự kêu cứu của người ở trong, và cuối cùng, là một tia máu dài bắn ra ngoài khi tấm tường giấy bị rách. Cảnh đó quả thực rất xuất sắc và ấn tượng, có lẽ thường chỉ có trong điện ảnh.
Các cú máy flycam cũng thường được sử dụng để khắc họa sự nhỏ bé của con người trước thiên nhiên cũng như sự đông đảo và kinh khủng của lũ zombie.
Về diễn xuất, thì có lẽ không cần phải nhắc nhiều vì phim Hàn nào mà mình thấy diễn viên diễn xuất chả tốt. Joo Ji Hoon có mấy phân cảnh nói mấy lời đao to búa lớn nhưng vẫn khiến mình cảm động phát khóc. Dù chỉ là một bộ phim, lại còn là phim zombie, nhưng những cảnh ấy mình vẫn thấy chân thực vô cùng. Bae Doo Na diễn tả tốt vị thế của một thường dân trong phim. Nhờ cô ấy mà mình mới phát hiện ra, à, đúng rồi, dân thường gặp quan lại quý tộc là phải vầy nè, phải khép nép thu mình lại chứ không phải đứng thẳng nhìn trực diện như nhiều diễn viên nữ khác mà mình đã xem. Em gái đóng vai vương hậu tuy nhìn mặt còn trẻ và khá lạ, nhưng hoàn toàn không non tí nào. Chắc hẳn sau này ẻm sẽ thành công. Ông lãnh chúa đối thủ của thế tử cũng rất ấn tượng. Khi mình xem ổng, mình có cảm giác thực sự ổng toát ra khí chất tàn nhẫn và thâm hiểm của bậc đế vương.
Sự chân thực của phim cũng được nâng lên rất nhiều nhờ vào hóa trang và dựng bối cảnh. Phải nói là phim Hàn quá chỉn chu. Mình ấn tượng nhất với cảnh ngôi làng lụp xụp, có cái rãnh nước chảy qua giữa đường, lũ trẻ con ngồi chơi với cái rãnh nước đen sì hôi thối ấy. Nhìn những ngôi nhà ấy đúng là rách nát vì đã sử dụng lâu năm, chứ không hề giả trân theo kiểu dựng tạm để quay phim.
May mà Sweet Home đã phá bỏ định kiến của mình với thể loại phim kinh dị, nếu không mình đã bỏ qua một bộ phim truyền hình xuất sắc như Kingdom rồi.