Hôm sau, Kim Chi đang dọn nhà thì thấy có tiếng chuông cửa. Cô hé nhìn ra ngoài thì thấy Lâm, vội mở cửa cho anh vào.
“Em ghé qua đem chị cái này rồi đi luôn.” Lâm vừa nói vừa dúi vào tay cô một chiếc túi.
Kim Chi ngạc nhiên nhìn chiếc túi trong tay mình. Bên trong nó còn có một chiếc hộp nữa. Là hộp đựng điện thoại, nhìn qua có vẻ rất đắt tiền. Cô còn chưa kịp nói gì thì Lâm đã tiếp tục.
“Sếp em trúng thưởng cái này không dùng tới nên bán rẻ cho em. Chị cầm lấy đi.”
“Sao sếp em tốt thế?” Kim Chi nghi hoặc nhìn anh. “Sếp em là nam hay nữ đấy?”
“Tất nhiên là sếp nam rồi.” Lâm cười. “Chị yên tâm. Em còn chưa đến mức phải đi làm trai bao cho người ta đâu!”
“Thôi chị…” Kim Chi còn chưa kịp nói tiếp là “không nhận đâu” thì Lâm đã ngay lập tức chặn lời cô.
“Tiền em chuyển cho người ta rồi, không trả hàng lại được đâu nên chị dùng đi. Chị em mình có gì mà phải ngại chứ. Anh Bách và chị ngày xưa không cưu mang em thì em đâu được như ngày hôm nay. Thôi em phải đi đây. Mai em đi công tác rồi nên phải về sửa soạn nữa.” Lâm tuôn một tràng dài.
Kim Chi vẫn đang phân vân không biết có nên trả lại chiếc điện thoại này hay không thì câu nói tiếp theo của Lâm đã thành công đánh trúng tim cô.
“Chị không dùng cái điện thoại này thì từ giờ tới cuối tháng em liên lạc với chị kiểu gì. Nhỡ đâu có tin tức từ chỗ kia thì làm sao em báo cho chị được?”
Thôi thì cứ dùng vậy. Sau này cô góp tiền trả lại cho Lâm là được thôi. Đằng nào thì hiện tại cô cũng đang rất cần một cái điện thoại.
“Thế thì chị cảm ơn em nhé. Lúc nào góp đủ tiền chị sẽ trả em.”
Lâm hiểu tính Kim Chi nên cũng không nói thêm gì, cô thích trả tiền thì cứ để cho cô trả vậy.
“Lần này em đi tận một tháng. Chị ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé.”
Lâm nói rồi chào tạm biệt cô.
Kim Chi cầm lấy cái túi điện thoại của Lâm mới đem cho đặt lên bàn, cạnh chiếc hộp điện thoại mà Tùng mang cho mình tối hôm qua. Cô khẽ thở dài. Trong hai cái đó, không có chiếc điện thoại nào mà cô muốn cả.
Trong lúc đó thì Tùng nhận được điện thoại của người thám tử tư mà Hoàng giới thiệu.
“Tôi về Hà Nội rồi.”
Tùng định nói với anh ta là anh không cần điều tra về Kim Chi nữa, nhưng nghĩ thế nào, anh lại bảo anh ta đọc địa chỉ để mình tới gặp. Dù sao mọi chuyện cũng vẫn chưa rõ ràng, anh vẫn chưa thể dừng lại được. Anh muốn thật chắc chắn.
Tùng lái xe tới địa chỉ mà người thám tử tư kia cho. Đó là một ngôi nhà hai tầng đã cũ nằm khuất sâu trong một con ngõ nhỏ. Ô tô không vào được, Tùng đành gửi xe ở ngoài rồi đi bộ một đoạn thì mới tới nơi.
Đón tiếp anh là một người đàn ông trạc tứ tuần, để ria mép và tóc dài ngang vai, trông lãng tử như một tay thợ chụp ảnh dạo mà ngày bé anh hay thấy ở quanh hồ Hoàn Kiếm.
“Tôi là Trung mới gọi điện cho anh.” Anh ta chìa tay ra.
Tùng bắt tay chào hỏi rồi mang cho anh ta hồ sơ của Kim Chi.
“Tôi muốn nhờ anh điều tra về người phụ nữ này. Càng chi tiết càng tốt.” Tùng nhấn mạnh. “Ngoài ra, cô ấy có quen một người đàn ông trẻ đi xe Range Rover, biển số đây. Tôi muốn điều tra cả anh ta nữa.”
Tùng đưa thêm cho anh ta mấy tấm ảnh mà anh đã chụp được hôm đi theo Kim Chi ở nhà hàng Nhật.
“À, điều tra xem chủ nhân của căn hộ mà cô ta đang ở hiện tại là của ai nữa.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ gửi kết quả trong thời gian sớm nhất.”
Hai người trao đổi, thương lượng về chi phí rồi Tùng chào tạm biệt anh ta. Anh lái xe tới chỗ Hoàng, kể lại với anh toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong tuần vừa rồi.
“Sao cậu lại không muốn báo công an?” Hoàng hỏi như vậy khi nghe Tùng kể chuyện về chiếc đồng hồ. “Chẳng phải đây là cơ hội để cậu đường hoàng mời công an tới điều tra cô ta sao?”
Anh đem cho Tùng cốc ca cao mới pha rồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện.
“Cậu cũng biết tớ ghét dính dáng tới mấy người bên pháp luật mà.” Tùng đáp, cầm lấy cốc ca cao nóng trước mặt.
“Thôi đi, tớ biết tỏng cậu rồi. Cô ta mới cho cậu ăn một gói mì tôm mà cậu đã bị mê hoặc rồi à?”
“Cậu nghĩ tớ mới 16 tuổi chắc?” Tùng cười, nhấp một ngụm ca cao. Vị ngọt của đồ uống quen thuộc khiến Tùng cảm thấy dễ chịu phần nào. Hình như tuần này anh đã ghé qua chỗ của Hoàng hơi nhiều. “Tớ đã thuê người điều tra riêng rồi. Hơn nữa tớ nghĩ cô ta không lấy chiếc đồng hồ. Cô ta vào chỗ tớ làm không phải vì tiền.”
“Sao cậu lại nghĩ cô ta đi làm không phải vì tiền?”
“Tớ đã từng gặp cô ta gắn chữ cái lên banner. Một dòng chữ tiếng Anh dài với mấy từ vựng khá phức tạp, nhưng cô ta cứ thế gắn lên từng chữ cái mà không cần nhìn bất cứ mẫu nào.” Tùng nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên anh gặp Kim Chi sau giờ tan ca. “Hôm trước tớ cố tình treo thưởng cả tháng lương cho tạp vụ nào biết tiếng Anh, mà cô ta chối đây đẩy với trưởng bộ phận. Nếu là người bình thường thì đã chả nhận vội rồi!”
Tùng chậm rãi nhấp tiếp một ngụm ca cao.
“Còn nữa, cậu có nghĩ rằng có ai lại thuê người trông chung cư không? Tôi nghĩ chả ai làm thế. Giờ đuổi người thuê còn không hết, ai dại gì bỏ tiền ra chỉ để có người trông nhà giúp? Thế mà hôm tôi gặp cô ta ở tòa chung cư mà cô ấy đang sống và hỏi thì cô ấy nói rằng được người ta thuê trông nhà giúp.”
“Cậu còn theo cô ta về tới tận nhà à? Cậu giống mấy tên biến thái quá rồi đấy!” Hoàng đùa. “Cậu cứ quan tâm thái quá tới cô ta thế này, cẩn thận có ngày lại yêu cô ta cho mà xem!”
Tùng suýt phụt cả ngụm ca cao trong miệng ra ngoài.
“Cậu đùa cái gì có lý một tí đi!” Anh cố nuốt xong ngụm ca cao trong miệng, từ tốn chỉnh đốn Hoàng. “Trí tưởng tượng của cậu giờ còn vô lý hơn cả mẹ tớ rồi đấy!”
“Cậu không biết là dạo này tớ đang đọc sách tâm lý học à? Chắc chắn cậu biết hội chứng Stockholm chứ, cái hội chứng mô tả việc nạn nhân sẽ yêu người bắt cóc mình ấy.” Hoàng nhấp một ngụm trà. “Tớ cóc biết khoa học người ta giải thích thế nào, tớ chỉ nghĩ rằng không phải ai cũng mắc hội chứng đó. Nó chỉ xảy đến với một số người nhất định thôi. Có lẽ những người mắc hội chứng ấy thích những thứ ngầu, thích bị lấn áp, nên họ mới sinh ra cảm giác với kẻ bắt cóc mình như vậy. Tớ nghĩ cậu cũng nên cẩn thận đi. Mấy đứa có cuộc sống yên bình từ trong trứng như cậu dễ bị thu hút bởi mấy thứ có vẻ hay ho, bí ẩn. Việc lén lút theo dõi cô ta sẽ khiến cậu rơi vào trạng thái tim đập nhanh, hồi hộp, không chừng tới một lúc nào đó não cậu sẽ lầm tưởng rằng cảm giác đó là tình yêu đấy!”
“Cậu nói linh tinh gì thế! Chẳng lẽ não tớ lại đần độn tới mức không phân biệt được cảm giác hồi hộp thông thường và cảm giác hồi hộp khi yêu à?” Tùng phản bác.
“Ai mà biết được chứ. Tình yêu vốn chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng mà. Khi cậu yêu ai đó, thực ra là cậu đang yêu tưởng tượng của mình về người ấy. Cậu thậm chí còn chẳng biết được người ấy có giống với trí tưởng tượng của mình hay không. Nhưng càng lúc cậu càng lún sâu vào trí tưởng tượng của mình và rồi cậu tin đó là sự thật, rằng cậu đã yêu người ấy mất rồi.” Hoàng nhún vai tỏ vẻ thông thái. Anh chỉ nói bâng quơ, nhưng đã thành công khiến Tùng thấy chột dạ mà khắc sâu những lời ấy.
“Cậu nói nhiều quá đấy. Hơn nữa… cô ta cũng có bạn trai rồi, còn đi Range Rover hẳn hoi cơ.”
“Cậu ghen à?” Hoàng trêu anh.
“Cậu đi viết tiểu thuyết đi, đừng để lãng phí trí tưởng tượng của mình.” Tùng nhấp nốt ngụm ca cao cuối cùng trong cốc rồi đứng dậy tạm biệt Hoàng. Nếu còn ở lại, anh không biết rồi câu chuyện này sẽ tiến triển vô lý thế nào nữa.
Dù không biết ngày mai thế nào, nhưng có một điều mà anh thừa nhận Hoàng nói đúng: Anh đang quan tâm thái quá tới Kim Chi.
Và anh không thể dừng lại được!