1. Mk, cứ mỗi lần Đông về là lại thấy tất cả năng lượng sống của mình chết hết. Cái rét khiến cho mọi nhiệt tình đều nguội lạnh. Đ' hiểu sao trên đời lại sinh ra cái đứa dễ bị ảnh hưởng của thời tiết như mình. May mình sinh ra ở VN chứ sinh ra ở Canada chắc là đã tự tử từ lâu rồi.
Hôm nay, cái lạnh đầu Đông khiến tim mình co lại cho đến khi bé xíu như trái tim một con bé mười sáu tuổi. Thực sự là những lúc như thế này thấy mình dễ tổn thương bỏ mẹ, chỉ muốn an toàn ấm áp trong vòng tay một ai đó. Thời tiết và những rối loạn nội tiết tuổi dậy thì khiến năm mười sáu tuổi mình buồn đến mức đã làm bài thơ này đây.
Xin một lần được trong vòng tay anh
Em sẽ mãi là con bé dại khờ mười sáu
Khi thế gian chẳng còn nơi ẩn náu
Xin cho em về trong hơi ấm của anh.
Hãy giấu em vào vòng tay anh
Những muộn phiền không thể tìm em được
Nhưng mong ước vẫn chỉ là mong ước
Chẳng bao giờ có thể được, phải không anh?
Ôi Giời ơi, sao có lúc mình đã yếu đuối đến như thế? Đáng thương bỏ mẹ. Ghét mình ngày đó quá đi.
2. Dạo này lười đọc quá. Mãi mới sắp xong Suối nguồn. Vừa đọc hết đoạn phiên tòa Cortland. Anh Howard nói nhiều bỏ mẹ. Nhưng mà ngày trước mình cũng đã từng có suy nghĩ như ảnh. Bây giờ cũng chưa nghĩ khác nhiều lắm. Nói chung là, nhân bất vị kỉ thiên tru địa diệt, các cụ nói vô cùng chí lý.
3. Có người tặng sách. Bắt đầu đọc Lolita. Thấy khá thú vị khi biết lão tác giả không ưa Freud. Điều này khiến mình tò mò. Chưa biết truyện có hợp gu mình hay không nhưng Dương Tường dịch thì chắc là đáng đọc.
Mới được mấy chục trang đầu, có một số cái thích và một số cái không thích.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét