1. Trời ơi, đã bao lâu rồi mình không viết một cái gì đó. Tưởng như cuộc sống của mình đã dừng lại ở thời điểm nào đó hơn một tháng trước rồi. Cuộc sống kiểu quái gì mà không có thời gian để đọc một cuốn sách mà mình thích. Sống kiểu quái gì mà không có thời gian gặp một người bạn đáng yêu để tặng một món quà đã mua từ mấy tháng trước. Sống kiểu quái gì mà ngay cả một phút thảnh thơi để nghe một bản sonate cũng không có.
Thế mới biết làm hai công việc cùng một lúc quả thật là một việc chẳng dễ dàng gì. Cho dù mình có yêu thích công việc part time này đến đâu thì cũng chẳng mê nổi cái kiểu sống cứ suốt ngày ngập ngụa trong đống báo cáo như thế này.
2. À,muốn biết tại sao mình không thích phong cách làm việc của Ted nhưng mình vẫn thấy quý Ted một cách kì lạ. Người đàn ông dịu dàng hiền lành đến từ cái sứ xở âm u tù mù, nơi mà một ngày đông chán ngắt ở Việt Nam được Ted coi là một ngày hè đẹp trời. Có lẽ bởi Ted mang nhiều nét truyền thống của Anh nên mình mới quý mến Ted như vậy, dù những giờ học của Ted dài lê thê và chán ngắt.
3. Đôi khi cái hạt bụi nhỏ nhoi lửng lơ trong không gian là mình tự hỏi, có phải ở một thời điểm nào đó trong quá khứ, đã từng có một con người như thế và đã từng suy nghĩ những ý nghĩ như thế không. Những lúc mà mình đặt mình trong chốn hồng trần mênh mông như thế, lại thấy mọi thứ rốt cuộc đều chỉ là phù du ảo ảnh.
Vẫn nhớ hoài nhớ mãi một câu hình như là trong "Hồng lâu mộng" để tả Diệu Ngọc:
Cửa sắt ngàn năm dầu vững chắc
Đất bùn một nắm cũng chôn vùi.
4. Khi mà sự tự do trao quyền cho những kẻ ngu si được có chính kiến, thảm họa mới của xã hội bắt đầu.
5. À, Lolita đọc chán bỏ mẹ.
5. Dạo này đôi khi thấy buồn. Đôi khi thấy hoang mang vì những sự đổi thay quá nhanh của đời sống. Ưu việt này xóa bỏ những ưu việt khác. Những tiến bộ của nhân loại liên tiếp xóa sổ lẫn nhau. Rốt cuộc tạo ra một thế hệ hoang mang vô cùng.
Lại nhớ đến bài thơ này.
Bây giờ
Nguyên Sa
Thế kỷ chúng tôi chót buồn trong mắt
Dăm bảy nụ cười không đủ xóa ưu tư
Tay quờ quạng cầm tay vài tiếng hát
Lúc xòa ra chẳng có một âm thừa
Cửa địa ngục ở hai bên lồng ngực
Phải vác theo trăm tuổi đường dài
Nên có gửi cho ai vài giọng nói
Cũng nghe buồn da diết chạy trên môi
Hai mắt rỗng phải che bằng khói thuốc
Chúng tôi nằm run sợ cả chiêm bao
Mỗi buổi sáng mặt trời làm sấm sét
Nên nhìn đêm mở cửa chẳng đi vào
Năm ngón tay có bốn mùa trái đất
Chúng tôi cầm rơi mất một mùa xuân
Có cất tiếng đòi to. Tiếng đòi rơi rụng
Những âm thanh làm sẹo ở trong hồn
Chúng tôi trót ngẩng đầu nhìn trước mặt
Trán mênh mông va chạm cửa chân trời
Ngoảnh mặt lại đột nhiên thơ mầu nhiệm
Tiếng hát buồn đè xuống nặng đôi vai.
.