Camille Monet and a child
Có lẽ đã đến lúc nên đọc Nietzsche.
Cần một sự an ủi ghê gớm từ những ngôn từ mạnh mẽ diệu vợi hào sảng mênh mông của ông. Cần một ánh sáng tỏa ra từ hào quang những ngôn từ của ông để soi sáng cho cái tâm hồn u mê tăm tối rối rắm bồng bột của mình.
Quả thật là đang sống trong những ngày tăm tối. Những câu chữ viết ra cũng tăm tối nốt.
Chẳng hiểu sao năm lớp 10 mình lại có thể viết nổi bài thơ này.
Đời là gì hả em
Đời là gì mà nhiều khi ta gặm nhấm nỗi buồn thành vị ngọt?
Đời là gì mà nhiều khi ta chẳng biết phải đi đâu
Đời là gì mà khi quẳng hết mọi u sầu
tim ta hóa đá.
Có phải đời là một ráng màu vụn nát
tan rất nhanh trong đêm cô đơn
Hay đời là một bài ca
để ta hát giữa trời bát ngát.
Hay đời chì là một khúc đàn dang dở
còn đợi ta viết nối khúc dạo đầu.
*Tự dưng phát hiện ra Claude Monet cung Thần Nông*
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét