Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

Về sự lãng mạn đã chết

Có một điều tôi biết (và tôi thích điều đó), rằng tuy tôi vẫn còn mơ mộng như một con bé con, nhưng từ lâu tôi đã không còn là một người lãng mạn. Tôi biết điều đó từ rất lâu rồi.

Bằng chứng của việc đó là việc đã từ lâu rồi tôi không còn thích nhạc Quốc Bảo. Cũng như việc tiếng nhạc và lời bài hát "Chưa bao giờ" của Việt Anh vọng sang từ nhà hàng xóm cũng thôi không còn khiến tôi xúc động.

Tôi đã thôi không còn lạc trong những cảm xúc mang tính thành thị của những nhạc sĩ hay nhà văn kia nữa. Tôi đã khác. Vì sao? Vì sao?

Tôi đã từng nói rằng lý do tôi không thích nhạc Trịnh Công Sơn bằng nhạc của Quốc Bảo hay Vũ Thành An, đó là do nhạc của Trịnh Công Sơn thiếu đi sự ích kỷ. Dù ca từ đầy mơ hồ và ám ảnh, nhưng nhạc của Trịnh Công Sơn thiếu sự dữ dội của một kẻ ích kỷ. Nhạc Trịnh Công Sơn không thật. Những cảm xúc đó không thật. Quá hư ảo. Hư ảo như người con giá đi qua dưới tán những hàng cây long não trong bài hát kia.

Nhạc của Quốc Bảo thì khác, cũng mơ hồ hư ảo, nhưng sự kiêu ngạo và ích kỷ mang tính thành thị rất rõ nét. Chính vì thế mà mình đã từng rất thích nhạc Quốc Bảo. Nhưng bây giờ thì ngược lại. Mình không còn chịu nổi cái tính thành thị trong sự ích kỷ của Quốc Bảo nữa. Sự ích kỷ thành thị ấy khiến mình chán ghét, như chán ghét văn của Murakami vậy.

Sự ích kỷ của Vũ Thành An không mang sự kiêu ngạo của thành thị, có lẽ vì thế mà mình vẫn còn thích ông.

*Vậy thì, cuối cùng, sự lãng mạn đối với mình có lẽ chính là sự ích kỷ mang tính thành thị.*

Tự tình khúc
Trịnh Công Sơn
(bài hát mình thích nhất của Trịnh Công Sơn cả về ca từ và giai điệu)


Tôi như trẻ nhỏ ngồi bên hiên nhà
chờ xem thế kỉ tàn phai
Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa
mà sao vẫn cứ lạc loài
Tôi như là người lạc trong đô thị
một hôm đi về biển khơi
Tôi như là người một hôm quay lại vì nghe sa mạc nối dài.

Đừng nghe tôi nói lời tăm tối
Đừng tin tôi nhé vì tiếng cười

Đôi khi một người dường như chờ đợi,
thật ra đang ngồi thảnh thơi
Tôi như là người ngồi trong đêm dài,
nhìn tôi đang quá ngậm ngùi.

Tôi đi tìm ngày, tìm đêm lâu dài
một hôm thấy được tình tôi
Tôi yêu mọi người, cỏ cây, muôn loài
Làm sao yêu hết cuộc đời

Tôi như đường về mở ra đô thị chờ chân thiên hạ về vui
Tôi như nụ cười nở trên môi người
phòng khi nhân loại biếng lười

Tìm tôi đi nhé đừng bối rối
Đừng mang gươm giáo vào với đời

Tôi như ngọn đèn từng đêm vơi can
nửa đêm thắp một niềm riêng
Tôi như nụ hồng nhiều khi ưu phiền
chờ tôi rã cánh một lần

Một hôm buồn ra ngắm dòng sông
Một hôm buồn lên núi nằm xuống.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét