Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2016

Bùn

Lâu lâu lại lên cơn điên. Chẳng qua cũng là vì rảnh rỗi. Mỗi lúc rảnh rỗi mình sẽ lai hay nghĩ mọi thứ một cách cặn kẽ hơn, mà bình thường vốn bận rộn nên  mình đã chỉ xem xét một cách qua loa dễ dãi. Một khi mình đã suy nghĩ kỹ hơn bình thường, thì mình lại thấy mình thật cô đơn. Và thế là trong sự bất lực của công cuộc thu hút sự chú ý của những kẻ mà theo mình là có cơ may hiểu mình, mình cảm thấy bản thân nhỏ bé dần, tới khi mà bản thân mình như thể vô hình, và tan biến trong không trung.

Anh thật hạnh phúc. Vì anh kiêu ngạo và chẳng quan tâm gì tới tình yêu cả. Và anh ích kỷ ghê gớm. Anh giữ em bên cạnh với mục đích thỉnh thoảng có nơi chốn để tìm bình yên. Anh chẳng bao giờ chịu vì em mà làm bất cứ điều gì. Thậm chí anh cũng chẳng quan tâm em rằng ở bên anh em có hạnh phúc như em hằng mong mỏi không. Anh giữ em vì anh biết, tìm một người hết mình vì anh như em rất khó. Thế nên anh cứ níu kéo mãi cái tình yêu vô vọng chán ngắt này, khiến em ngày càng phát điên vì có cảm giác như thể muốn rút chân ra khỏi vũng bùn mà không tài nào nhấc chân lên được. Anh nằm đó, trong vũng bùn lầy tình yêu của chúng ta, níu lấy chân em và em không thể nào thoát được. Điều đó khiến em phát điên.

Nói một cách công tâm thì lỗi của em nhiều hơn. Ngay từ đầu trong mối quan hệ này em đã giống như một kẻ quan sát. Em đứng đó, chiêm ngưỡng sự lấp lánh của anh, rồi mù quáng đi theo nó như một con thiêu thân lao vào bất cứ thứ ánh sáng nào mà nó thấy. Ngay từ đầu em đã không tham gia vào tình yêu này như một nhân vật trung tâm, mà chỉ là một hình ảnh thứ cấp mờ nhạt dưới ánh sáng của anh. Thành thử, anh và em cứ như Mặt Trời và Mặt Trăng vậy. Em nương nhờ ánh sáng của anh, nhưng đồng thời anh chẳng bao giờ thấy được em. Tình yêu của em dành cho anh không phải là tình yêu của một sinh vật giống cái dành cho một sinh vật giống đực, mà giống một con chiên dành cho một lãnh tụ tôn giáo hơn. Thành thử, từ đó tới nay, anh và em cứ không thể nào thâm nhập được vào thế giới của nhau. Và em, thì ngày càng cô đơn và bế tắc trong mối quan hệ này.

Không có anh, có lẽ em còn cô đơn hơn. Nhưng ít ra, nó còn hợp lý hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét