Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2020
Lại một cuối tuần
Mình định cuối tuần này sẽ lại xem một bộ phim teen hoặc phim ngôn tình nào đó để nuông chiều những nơ ron thần kinh hảo ngọt sến súa của bản thân, nhưng cuối cùng thì lại không có thời gian. Thật buồn cười khi mình nói mình không có thời gian, vì mình chỉ ở nhà cả ngày chứ cũng chẳng đi đâu cả. Lý do là hôm nay bỗng dưng mình chạy đi nghe nhạc Quốc Bảo, nghe từ trưa tới chiều. Rồi mình lôi cái đàn ghi ta đựng trong cái hộp phủ đầy bụi ra tập.
Dạo này thi thoảng mình thấy khá hối hận khi học vẽ. Đáng nhẽ thời gian và công sức ấy mình nên để dành để đi học đàn thì hơn. Mình rõ ràng chẳng có một tí khả năng nào để đạt được một cái gì đó nhỏ nhoi trong hội họa, trong khi với âm nhạc, mình đã có một số sáng tạo nhất định. Cái mình cần là học hành bài bản hơn và đi thu âm những gì mình đã viết, một cách nghiêm túc.
Không biết mình sẽ duy trì được việc tập đàn này tới lúc nào, nhưng trước mắt, có lẽ nó phần nào giúp con người nghệ sĩ trong mình được giải phóng ra ngoài nhiều hơn, và giúp mình bớt sống một cách nhạt nhẽo vô nghĩa hơn.
Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2020
Cuối tuần nghe Ngọt và hoài niệm
4h sáng.
Bỗng dưng cuối tuần này làm một số điều mà lâu rồi mình chưa làm. Ví dụ như xem một bộ phim teen của Mỹ là Kissing Booth. Ví dụ như nghe Ngọt rồi nhớ về những ngày năm 2013, khi mình lần đầu nghe Ngọt hát ở Hội chợ Ồ De và tự nhủ sao một người giỏi ngôn ngữ như anh Nguyễn Thế Hoàng Linh lại ca ngợi ca từ của Ngọt? Mình nhớ về hồi 2015, 2016 gì đó không rõ, vì quá khứ những ngày ấy đã có một đám mây bồng bềnh phủ đầy trí nhớ của mình, mình đã từng ngồi ăn trưa với cậu Thắng Ngọt ở một nhà hàng Nhật trên đường Xuân Diệu. Hồi đó, bàn ăn của mình có Thắng và anh Tuấn Gà, hai người viết nhac và hát, anh Linh và vợ anh Linh, anh Tuấn Trần, chủ nhân của cuộc gặp, và hình như có một vài người gì đó nữa. Cuộc gặp thật buồn cười.
Mình cũng không hiểu vì sao anh Tuấn lại muốn gặp mình trước khi về Mỹ. Có lẽ tại hồi đó ảnh thích thơ của mình, và có lẽ hồi đó mình là một người đáng để gặp. Mình nhận được tin nhắn của ảnh khá muộn. Lúc đó mình đã ăn trưa xong, và ảnh thì mời mình tới ăn trưa. Thú thật là mình đi vì mình thực sự muốn gặp lại anh Linh, mình muốn biết sau những năm tháng vừa qua, ảnh đã trở thành một người như thế nào. Dù sao thì ảnh vẫn là một người mà mình yêu mến và ngưỡng mộ.
Thế nhưng suốt buổi gặp ấy, anh Linh ít nói hơn những gì mình thường thấy. Gần như suốt buổi ảnh chỉ cúi mặt xuống bàn nghĩ ngợi gì đó, thi thoảng nói vài câu phụ họa với mọi người. Người nói nhiều nhất trong buổi hôm đó có lẽ chính là cậu Thắng Ngọt. Thật kì lạ, là nội dung câu chuyện duy nhất mà mình còn nhớ được trong cuộc gặp của ngày hôm đó lại là câu chuyện giữa Thắng và anh Tuấn về vũ trụ và về string theory. Lúc đó mình nghĩ về Thắng, chà, cũng kinh đấy, cũng tìm hiểu về bản chất của cuộc sống một cách vô cùng khoa học đó chứ, không sến sẩm như đa số đám nghệ sĩ mà mình thường thấy.
Nhưng điều đó vẫn không khiến mình từ bỏ định kiến của mình về nhạc của Ngọt qua Cho tôi theo với: đó là nhạc của một đám thanh niên thích thoát ly thành thị và thực tại, thích sử dụng âm nhạc làm tuyên ngôn cho cá tính của mình. Phải nói thêm là mình cực kì ghét âm nhạc mang tư tưởng. Mình chỉ muốn âm nhạc là một lát cắt cảm xúc, chứ không muốn nó là tuyên ngôn về lẽ sống. Đó cũng là lí do mà mình không thích Imagine của John Lennon. Không hề thích.
Cho tới khi mình tình cờ nghe Drama Queen của Ngọt. Lúc đó mình đã thực sự vui vì mình chưa bao giờ nghĩ rằng những ca từ ấy, và chất nhạc ấy lại được thể hiện bằng tiếng Việt. Cảm giác lúc ấy là thực sự thỏa mãn, và mình đã mở đi mở lại Drama Queen rất nhiều lần suốt cả buổi.
A, viết đến đây thì mình không biết là mình đang viết gì nữa. Có lẽ là mình chỉ muốn viết để giữ lại kỉ niệm về cuộc gặp kì quặc ở nhà hàng trên phố Xuân Diệu đó thôi. Cứ mỗi lần nghe Ngọt hát, là mình lại không thôi nhớ về ngày hôm đó.
Bỗng dưng cuối tuần này làm một số điều mà lâu rồi mình chưa làm. Ví dụ như xem một bộ phim teen của Mỹ là Kissing Booth. Ví dụ như nghe Ngọt rồi nhớ về những ngày năm 2013, khi mình lần đầu nghe Ngọt hát ở Hội chợ Ồ De và tự nhủ sao một người giỏi ngôn ngữ như anh Nguyễn Thế Hoàng Linh lại ca ngợi ca từ của Ngọt? Mình nhớ về hồi 2015, 2016 gì đó không rõ, vì quá khứ những ngày ấy đã có một đám mây bồng bềnh phủ đầy trí nhớ của mình, mình đã từng ngồi ăn trưa với cậu Thắng Ngọt ở một nhà hàng Nhật trên đường Xuân Diệu. Hồi đó, bàn ăn của mình có Thắng và anh Tuấn Gà, hai người viết nhac và hát, anh Linh và vợ anh Linh, anh Tuấn Trần, chủ nhân của cuộc gặp, và hình như có một vài người gì đó nữa. Cuộc gặp thật buồn cười.
Mình cũng không hiểu vì sao anh Tuấn lại muốn gặp mình trước khi về Mỹ. Có lẽ tại hồi đó ảnh thích thơ của mình, và có lẽ hồi đó mình là một người đáng để gặp. Mình nhận được tin nhắn của ảnh khá muộn. Lúc đó mình đã ăn trưa xong, và ảnh thì mời mình tới ăn trưa. Thú thật là mình đi vì mình thực sự muốn gặp lại anh Linh, mình muốn biết sau những năm tháng vừa qua, ảnh đã trở thành một người như thế nào. Dù sao thì ảnh vẫn là một người mà mình yêu mến và ngưỡng mộ.
Thế nhưng suốt buổi gặp ấy, anh Linh ít nói hơn những gì mình thường thấy. Gần như suốt buổi ảnh chỉ cúi mặt xuống bàn nghĩ ngợi gì đó, thi thoảng nói vài câu phụ họa với mọi người. Người nói nhiều nhất trong buổi hôm đó có lẽ chính là cậu Thắng Ngọt. Thật kì lạ, là nội dung câu chuyện duy nhất mà mình còn nhớ được trong cuộc gặp của ngày hôm đó lại là câu chuyện giữa Thắng và anh Tuấn về vũ trụ và về string theory. Lúc đó mình nghĩ về Thắng, chà, cũng kinh đấy, cũng tìm hiểu về bản chất của cuộc sống một cách vô cùng khoa học đó chứ, không sến sẩm như đa số đám nghệ sĩ mà mình thường thấy.
Nhưng điều đó vẫn không khiến mình từ bỏ định kiến của mình về nhạc của Ngọt qua Cho tôi theo với: đó là nhạc của một đám thanh niên thích thoát ly thành thị và thực tại, thích sử dụng âm nhạc làm tuyên ngôn cho cá tính của mình. Phải nói thêm là mình cực kì ghét âm nhạc mang tư tưởng. Mình chỉ muốn âm nhạc là một lát cắt cảm xúc, chứ không muốn nó là tuyên ngôn về lẽ sống. Đó cũng là lí do mà mình không thích Imagine của John Lennon. Không hề thích.
Cho tới khi mình tình cờ nghe Drama Queen của Ngọt. Lúc đó mình đã thực sự vui vì mình chưa bao giờ nghĩ rằng những ca từ ấy, và chất nhạc ấy lại được thể hiện bằng tiếng Việt. Cảm giác lúc ấy là thực sự thỏa mãn, và mình đã mở đi mở lại Drama Queen rất nhiều lần suốt cả buổi.
A, viết đến đây thì mình không biết là mình đang viết gì nữa. Có lẽ là mình chỉ muốn viết để giữ lại kỉ niệm về cuộc gặp kì quặc ở nhà hàng trên phố Xuân Diệu đó thôi. Cứ mỗi lần nghe Ngọt hát, là mình lại không thôi nhớ về ngày hôm đó.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)