Để cảm nhận sâu sắc về Mine, có lẽ mình phải xem thêm vài ba lần gì đó, và phải viết rất nhiều bài về nhiều khía cạnh của bộ phim. Nhưng mình lười, nên có lẽ sẽ chỉ cảm nhận được đến vậy thôi. Người ta hay so sánh Mine với Penthouse, vì thấy cả hai phim đều cùng xoay quanh cuộc sống của giới thượng lưu, và dù mình có thể nói rằng thích Mine hơn Penthouse, nhưng mình nghĩ hai phim này thuộc hai thể loại khác nhau. Penthouse là một soap opera, còn Mine thiên về melodrama hơn. Penthouse mang nhiều yếu tố “kịch” tính và cường điệu, còn Mine thì thực tế và có chiều sâu hơn nhiều. Khi xem Penthouse, mình luôn ý thức được rõ ràng rằng nó chỉ là một sản phẩm để giải trí, để giải phóng phần con trong con người mình trong chốc lát khi cuốn theo những tình tiết máu chó và hành động của nhân vật. Còn khi xem Mine, mình cứ luôn nghĩ rằng ở trên thế giới này, có lẽ sẽ có những gia đình thượng lưu và những con người giàu có như vậy đang sống ở đâu đó trên đời.
Mine khắc họa bi kịch của người giàu, thông qua lời thoại của nhân vật dẫn truyện: Họ bất hạnh hơn người bình thường, vì họ khao khát nhiều hơn. Bi kịch của các nhân vật trong gia đình giàu có trong bộ phim đều xuất phát từ việc họ muốn sở hữu những thứ không thuộc về mình. Mà thực ra thì, như một trích đoạn thoại trong phim có nói, của cải, vật chất, hay con người mà ta nghĩ rằng ta sở hữu, khi chết rồi ta có mang theo được đâu? Ta nghĩ rằng ta sở hữu những thứ đó, nhưng thực ra nó không phải là của ta.
Câu chuyện phim gần như chỉ xoay quanh những nhân vật của một gia đình thuộc giới thượng lưu Hàn Quốc. Một gia đình kỳ lạ, vẫn giữ những kiểu xưng hô thể hiện rõ sự phân chia giai cấp giữa chủ nhân và người làm thuê như thời trước, một gia đình mà dường như ai cũng cô đơn, và như nhận định của một người làm trong gia đình là “thật đáng thương!”.
Hôm trước khi viết về Penthouse mình có nhắc tới Big Little Lies và thủ pháp dùng một cái chết để mở đầu câu chuyện. Mine còn giống cách mà Big Little Lies sử dụng hơn cả Penthouse. Big Little Lies mở đầu phim với cuộc điều tra của cảnh sát với các nhân chứng về một vụ án mạng. Ta biết có một vụ án mạng xảy ra, nhưng kịch bản giữ bí mật với khán giả về danh tính nạn nhân cũng như hung thủ. Các phim khác, khán giả thường phải chờ đợi tới phút cuối để biết ai là hung thủ, còn ở đây, khán giả phải chờ đợi tới phút cuối để biết ai là nạn nhân nữa. Qua từng tập phim, các mâu thuẫn giữa các nhân vật dần được hé lộ. Ai cũng có động cơ giết ai đó, và cũng đều nguy cơ bị ai đó giết. (Phim này quay đẹp, nội dung hấp dẫn, diễn viên đẹp, diễn tốt, có cả Nicole Kidman cả Reese Witherspoon.)
Mine cũng mở đầu bằng một cái chết trong một gia đình giàu có, cũng từ chối tiết lộ danh tính hung thủ và nạn nhân, tuy nhiên không giữ bí mật tới hết phim mà chỉ tới phần nửa sau của phim thì danh tính nạn nhân đã được tiết lộ. Dù vậy nó cũng đã đủ để gây tò mò cho mình và buộc mình không thể bỏ được. Cách dẫn dắt khéo léo, mang nhiều tính tự sự thông qua nhân vật dẫn truyện là một bà sơ có mối quan hệ thân thiết với nhiều thành viên trong gia đình, khiến mình có cảm giác như vừa xem phim, vừa đọc một cuốn tiểu thuyết vậy.
Có một điều mình ít khi khen khi xem phim, nhưng phải nói là phần thoại của phim này rất tốt, nhiều câu thực sự đắt giá mà không hề bị mang tính sáo rỗng sến sẩm. Nó phù hợp với không khí bi kịch mà phim tạo ra.
Tuy bao trùm không khí phim là cái buồn, nhưng nó không hề ủy mị sướt mướt, bởi có những nhân vật phụ tạo ra được những khoảnh khắc vui tươi hài hước nhất định, mà không hề bị lố. Kết phim cũng là một cái kết tươi sáng, mọi người đều có được những bài học đáng giá và tìm được sự thanh thản nhất định trong tâm hồn để tiếp tục cuộc sống hạnh phúc hơn.
Phim có nhiều chi tiết phụ rất hay. Ví dụ như chi tiết có một cô rất ghét chồng mình, chỉ muốn cầu Chúa cho chồng chết quách đi. Cô ta mua cho chồng một bộ quần áo thể thao màu đen, vì cô ta nghĩ rằng khi ông chồng của mình mặc nó và chạy thể dục vào buổi tối thì dễ bị ô tô tông hơn. Cuối cùng thì vô tình nhân tình của cô ta lại không may mặc đúng bộ đồ màu đen đó và đã bị xe tông khi chạy thể dục vào buổi tối.
Điểm mình chưa thích ở phim là chưa tạo được một nhân vật phản diện thực sự nguy hiểm. (Thật ra gọi là nhân vật phản diện theo thói quen thôi, chứ với tư tưởng của phim, có lẽ đó chỉ là một con chiên lạc lối, và thực sự đáng thương.) Chiến thắng của phe chính diện có được thật sự dễ dàng, gần như không có gì kịch tính hay bất ngờ nên nửa sau của phim khiến mình thấy bớt hấp dẫn hơn hẳn. Phần cuối phim cũng sa đà hơi nhiều vào việc tôn vinh phụ nữ, trong khi mình thấy việc đó không thực sự cần thiết với một kịch bản như vậy. Mình ghét việc phân chia giới tính và thích việc tôn vinh con người nói chung hơn.