Chủ Nhật, 17 tháng 10, 2021

Penthouse - Một soap opera kinh điển

 


Cuối cùng thì mình cũng xem xong và hiểu được vì sao Penthouse lại hot như vậy trong suốt 2 năm qua. Nó quả là một bộ soap opera kinh điển: bối cảnh sang trọng, nhiều twist, dàn nhân vật đồ sộ, tính cách nhân vật cũng như các tình tiết thường được cường điệu hóa để tạo mâu thuẫn và kịch tính. Dù nhiều tình tiết vô lý và máu chó khiến người xem bực mình, nhưng vì nó quá kịch tính nên không thể nào dừng xem được, chỉ có thể xem tiếp để biết diễn biến sau đó rồi chửi tiếp. Với mình, nó thậm chí còn xuất sắc hơn, máu chó hơn Dynasty kinh điển của Mỹ.

Thành công của Penthouse đầu tiên phải nhắc tới một bối cảnh đúng như cái tên của nó: sang trọng và xa hoa. Mình vốn chúa ghét mấy cái kiểu kiến trúc tân cổ điển ra vẻ quý tộc lắm chi tiết rườm rà rối mắt vốn được giới nhà giàu Việt Nam ưa chuộng, nhưng kiến trúc trong Penthouse thì mình thấy rất đẹp. Là một dân tộc duy mỹ, con mắt thẩm mỹ của người Hàn quả thực rất đáng nể. Sang trọng ra sang trọng, nhìn thực sự chói mắt. 

Thứ hai phải kể tới diễn xuất của dàn diễn viên. Phim có một dàn nhân vật đặc sắc: dù là người tốt hay người xấu thì ai cũng dữ dội, mạnh mẽ, mưu mô. Hiếm phim nào mà gần như tập nào cũng thấy có cảnh đánh nhau, cào cấu nhau, túm tóc nhau, hơn nửa thời lượng phim là các nhân vật hét vào mặt nhau. Có lẽ biên kịch khá chăm chút cho các nhân vật phản diện, nên họ thực sự có nhiều màu sắc và diễn xuất của các diễn viên phản diện trong phim cũng nổi bật và xuất sắc hơn. Nhiều người đã khen ngợi diễn xuất của cô giáo Cheon Seo Jin và Ju Dan Tae rồi, nhưng còn một nhân vật mà diễn viên hóa thân cũng rất ngọt là con gái của cô giáo. Ha Eun Byeol là một nhân vật có diễn biến nội tâm phức tạp và có phần điên loạn, và nghe nói dù đây là vai diễn đầu tiên, nhưng cô bé đã thể hiện rất tốt.

Tất nhiên góp phần lớn nhất vào thành công cũng như sự ném đá của khán giả chính là kịch bản. Bộ phim được mở ra với bí ẩn về một cái chết của một cô gia sư trẻ trong tòa nhà có giá bất động sản đắt nhất Hàn Quốc. Từ đây, những mâu thuẫn trước và sau cái chết ấy dần dần được hé lộ, khiến người xem tò mò muốn biết xem hung thủ là ai, và vì sao lại hành động như vậy. Phim xây dựng một dàn nhân vật với những mâu thuẫn chồng chéo, ranh giới giữa thiện và ác thực sự rất mong manh, vì vậy ai cũng có thể là hung thủ tiềm năng, và sự thật chỉ được vén màn ở phần sau của câu chuyện, khi khán giả đã thực sự chìm đắm trong mớ quan hệ rối rắm cũng như kế hoạch trả thù của các nhân vật và khó có thể dứt ra. Thủ pháp sử dụng một cái chết mở đầu này được sử dụng khá nhiều trong các phim truyền hình phương Tây, ví dụ hai phim rất hay mà mình đã từng xem là "Big Little Lies" của Mỹ và phim về bọn con nhà giàu Tây Ban Nha "Elite".

Phim thu hút được một lượng lớn khán giả trẻ, vì vậy cái kết của phim cũng bị ném đá rất nhiều vì nó không phù hợp với thị hiếu happy ending của thời hiện tại, nhưng mình thì thấy cái kết như vậy là ổn, và cũng làm nổi bật ý nghĩa mà biên kịch muốn gửi gắm: trả thù không bao giờ là lựa chọn tốt, nó thường chỉ dẫn tới bi kịch lớn hơn. 

Phim có 3 phần. Cá nhân mình thấy phần 1 là ổn nhất, phần 2 hơi đuối hơn nhưng vẫn ổn. Phần 3 thì có lẽ cố bôi ra sau thành công của hai phần đầu nên tình tiết khiên cưỡng cũng như hành động của nhân vật xứng đáng bị ăn chửi nhiều nhất. Dù sao thì với mình, Penthouse cũng là một bộ phim xuất sắc và đáng xem về nhiều mặt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét