Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2023

Nhìn lại một năm

Năm nay nhìn chung kinh tế không có gì tiến bộ. 

Lương vẫn thế, không tăng nhưng cũng không bị giảm. Được cái năm nay mình đi chơi nhiều hơn tất cả các năm khác từ trước tới nay. 

 Đáng nhẽ có ba chuyến đi chơi xa nhưng chuyến đi Lào bằng đường bộ hồi 30/4-1/5 bị đổ bể vì đi đến Thanh Hóa thì xe hỏng. Trong lúc chờ cứu hộ thì được trải nghiệm việc lang thang trong một ngôi làng xa lạ ở Quảng Xương suốt cả một buổi chiều. Cứ ấn tượng mãi vì nông thôn Thanh Hóa sạch và đẹp quá. 

 Chuyến đi Hà Giang hồi nghỉ lễ 2/9 thì khiến mình sợ hãi vãi đái. Ai cũng bảo Hà Giang rất đẹp, và dù mình rất thích núi, nhưng thú thật là mình không thích Hà Giang cho lắm vì nó ít cây to quá. Ở Hà Giang thì mình thích vùng đất từ thành phố Hà Giang đi lên hơn là đoạn đường có mấy cái đèo nổi tiếng. Đoạn đường này núi chưa cao lắm nên có rất nhiều cây to, lại có một con suối chạy dọc suốt đường đi trông rất là hữu tình. Mình cũng thuộc dạng sợ độ cao nên không khoái lắm mấy view nhìn từ trên xuống, mình thích mấy đoạn đường đi qua thung lũng hoặc sườn núi thấp thấy cây cối xanh rì và núi non nhấp nhô ở hai bên hơn nhiều. Ví như cảnh ở Cao Bằng chẳng hạn. Chuyến đi Cao Bằng đầu tháng 12 là chuyến đi đáng nhớ nhất. Có lẽ Cao Bằng là tỉnh mà mình thích nhất Việt Nam cho tới lúc này. Đầu tiên phải nói là cảnh Cao Bằng siêu đẹp. Cây cối xanh tươi, sơn thủy hữu tình. Lúc đi dọc suối Lê Nin mình cứ muốn đi mãi đi mãi như thế vì thấy cảnh đẹp và bình yên quá. Thành phố Cao Bằng tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ. Mình thấy người dân chấp hành luật giao thông rất nghiêm túc cho dù chỉ một mình một đường, ở chiều kia không hề có ai đi tới. Cảnh này thực sự rất rất hiếm hoi ở Hà Nội, nơi mà người dân chen lấn và vượt đèn đỏ ngay cả khi chiều giao nhau xe lao tới ầm ầm. 

 Năm 2023 cũng là năm mà sức khỏe của mình khá đáng lo. Đầu tiên là đầu năm tự dưng bị đau chân không đi được. Đi bệnh viện khám thì được chẩn đoán là viêm gân cơ chày. Cũng may không có gì nghiêm trọng, uống hết một đơn thuốc bác sĩ cho là khỏi. Lần đầu tiên được ngồi xe lăn rồi được đẩy đi khắp bệnh viện, cũng khá là zui. Tháng Chín đi Hà Giang về thì suốt ngày có cảm giác buồn nôn, cứ có cảm giác dạ dày đang đình công không muốn mình nạp bất cứ thứ gì vào bụng. Thấy lo sợ quá nên suốt mấy tháng cuối năm phải quay lại tập thể dục hàng tuần như trước. Tuổi cao sức yếu rồi, không thể chủ quan được. 

 Về viết lách thì năm nay mình không viết nhiều bằng năm ngoái, bởi vì mình bị khủng hoảng suốt từ tháng 3 tới tháng 9. Từ tháng 3, khi mới hoàn thành xong Nhà Tù Thủy Tinh, cho tới tháng 9, khi mình bắt tay vào viết Nàng Dâu Áo Rách, là mình hoàn toàn không viết gì. Nguyên do là vì trước đó mình mới hoàn một bộ não tàn từ cái tên tới nội dung là Tôi Không Phải Là Người Thứ Ba. Một bộ truyện não tàn tới mức thú thật là mình thấy rùng mình và không dám đọc lại. Dù độ não tàn của nó chưa là gì so với những truyện tương tự trên thị trường, thế nhưng vẫn khiến mình cảm thấy có phần hoang mang và nghi ngờ bản thân cũng như việc viết của mình. Mình thì cũng chẳng phải thuộc dạng viết để hướng tới mấy thứ nghệ thuật vị nghệ thuật hay cần ý nghĩa nhân sinh cao đẹp gì đó đâu, mình vẫn xác định mục tiêu của bản thân là viết thể loại giải trí thôi, thế mà vẫn có cảm giác não bị u mê đi sau khi viết thể loại đó, và cảm thấy cần thanh tẩy tâm hồn gấp. 

May mắn thế nào mình lại xem The 100, và sau đó là những tháng ngày u mê với thể loại phim - truyện Khoa học viễn tưởng. The 100 đúng là bộ phim mà mình ấn tượng nhất năm. Có thể nói nó góp phần thay đổi bản thân mình, theo một cách tích cực hơn. Nhờ xem The 100 và đọc Tam Thể mà mình có hứng thú tìm hiểu về AI và chip, về công nghệ luyện kim, chăm cập nhật tin tức hàng ngày về khoa học công nghệ và cũng đã bắt đầu thích tìm hiểu về vũ trụ hơn. Trước đây, mình rất sợ khi phải tìm hiểu về vũ trụ, bởi mình cảm cảm giác bất lực trong việc trả lời câu hỏi: bên ngoài vũ trụ là gì? Thế nhưng bây giờ mình không còn sợ nữa. Mình biết nhân loại vẫn đang tìm hiểu về ý nghĩa của cuộc sống, về nguồn gốc vũ trụ và có lẽ một ngày nào đó sẽ chạm được tới sự thật trước khi đi tới diệt vong. Năm nay cũng đánh dấu một niềm vui nho nhỏ trong sự nghiệp viết lách khi vừa rồi mình dành chiến thắng trong cuộc thi viết. Mình không mấy khi thi cử và cũng chưa biết mùi chiến thắng là gì, nên lần này được trở thành một trong hai người thắng cuộc mình thấy vui lắm. 

Hy vọng năm 2024 cũng sẽ có một chút niềm vui nho nhỏ bất ngờ như vậy. Cảm ơn 2023 vì đã không đối xử tệ với mình. Mong một năm 2024 sẽ tuyệt vời hơn nữa!

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2023

Hào Quang Quá Khứ

Tôi trong lớp học vẽ chân dung


 Thật ra, thi thoảng tôi cũng mang máng nhớ rằng, hình như mình đã từng là một cá nhân xuất sắc và nổi trội hơn những người xung quanh. Nhưng mỗi lúc nhớ ra, tôi lại thấy rất buồn. 

Như những ngày vừa rồi chẳng hạn. 

Bạn tôi gửi cho tôi Facebook của một người phụ nữ. Tôi khá chắc rằng cô ta bị tâm thần phân liệt.  Facebook của cô ta đầy những bài viết dài ngoằng, kể rằng cô ta bị một tổ chức nào đó điều khiển trí não, biến cô ta thành nô lệ của tư bản và khiến cô ta tiêu tiền để làm giàu cho bọn chúng.

Người phụ nữ ấy đã từng là một cô gái khá ưu tú. Ngoại hình dễ nhìn, đi du học Mỹ, làm kiểm toán ở công ty lớn, khả năng viết lách rành mạch bằng cả tiếng Việt và tiếng Anh.

Thế rồi năm 34 tuổi, cô ấy rơi vào khủng hoảng: thất nghiệp, nợ nần, một mình chăm sóc mẹ già bị tai biến. Và như một điều tất yếu, cô ấy phát điên. 

Khi đọc blog của cô ấy, tôi thực sự thấy rất thương. Tôi thấy bản thân mình thấp thoáng đâu đó trong những trăn trở vi mô và vĩ mô của cô ấy. Và có lúc tôi sợ, tôi sợ rằng một ngày tôi cũng sẽ giống như cô: tự huyễn hoặc bản thân về một thế lực nào đó đã phá hỏng đời mình. 

Có lẽ người phụ nữ ấy, và có khi cả tôi nữa, bị mắc một hội chứng tâm lý mà tôi không biết có ai đặt tên cho nó chưa. Tôi muốn gọi nó là "hào quang quá khứ".

Những kẻ đã từng được coi là ưu tú như cô ấy, hay tôi, quen với việc sống trong sự khen ngợi của mọi người. Rồi tới một ngày, khi cuộc sống đổi thay, chúng tôi thất vọng nhận ra rằng cuộc đời của mình thật tồi tệ, tương lai trước mặt chỉ toàn một màu đen. Lúc đó, cách an ủi duy nhất là nhớ về hào quang quá khứ năm xưa, tự nhủ rằng mình đã từng là một người xuất sắc thế nào, cuộc sống trong quá khứ đã tuyệt vời như thế nào. 

Tôi trước những năm dậy thì là một đứa có thể nói khá ưu tú so với đám trẻ con xung quanh: tôi học giỏi toán top đầu trong toàn huyện, ngoài ra còn học đều tất cả các môn; tôi biết chơi cờ vua năm 6 tuổi, cờ tướng năm 8 tuổi và đạt giải nhì cờ vua nữ toàn huyện năm lớp 9; tôi biết làm thơ, tôi biết hát, có thể sáng tác ca khúc, tôi biết vẽ và chơi đàn guitar (dù không giỏi). Cũng có thể gọi là cầm kỳ thi họa đầy đủ cả.

Nhưng mà tất cả những sự ưu tú của tôi cũng chỉ là hào quang quá khứ. Hiện tại, tôi chỉ là một nhân viên văn phòng kiêm tác giả văn học mạng bình thường. Thậm chí, truyện tôi viết ra còn rất gần với cái gọi là "não tàn". 

Tôi ghét nó kinh khủng, nhưng mỉa mai thay, nó lại là truyện thành công nhất, có lượt đọc cao nhất của tôi. 

Mấy hôm nay, tôi rơi vào khủng hoảng. Tôi nhận ra ngòi bút của mình đang dần biến chất thế nào. Nếu tôi cứ tiếp tục nuông chiều theo thị hiếu đám đông thì tới lúc tôi sẽ không còn là tôi nữa.

Dù sao, tiêu chí làm người của tôi cũng là hướng thượng. Tôi muốn hướng tới những điều tốt đẹp hơn. Còn nếu muốn chiều theo thị hiếu đám đông thì gu của tôi sẽ ngày chỉ càng rẻ tiền đi mà thôi. Dù tôi xác định rằng trước mắt sẽ viết giải trí là chính, nhưng giải trí cũng phải là loại giải trí có não, chứ tôi không muốn viết ra cái mà tôi không dám đọc lại được.

Lảm nhảm thế đủ rồi, đi ngủ thôi.

Nhà Tù Thủy Tinh - Chương 12: Hội Chứng Stockholm

Hôm sau, Kim Chi đang dọn nhà thì thấy có tiếng chuông cửa. Cô hé nhìn ra ngoài thì thấy Lâm, vội mở cửa cho anh vào.

“Em ghé qua đem chị cái này rồi đi luôn.” Lâm vừa nói vừa dúi vào tay cô một chiếc túi. 

Kim Chi ngạc nhiên nhìn chiếc túi trong tay mình. Bên trong nó còn có một chiếc hộp nữa. Là hộp đựng điện thoại, nhìn qua có vẻ rất đắt tiền. Cô còn chưa kịp nói gì thì Lâm đã tiếp tục.

“Sếp em trúng thưởng cái này không dùng tới nên bán rẻ cho em. Chị cầm lấy đi.”

“Sao sếp em tốt thế?” Kim Chi nghi hoặc nhìn anh. “Sếp em là nam hay nữ đấy?”

“Tất nhiên là sếp nam rồi.” Lâm cười. “Chị yên tâm. Em còn chưa đến mức phải đi làm trai bao cho người ta đâu!”

“Thôi chị…” Kim Chi còn chưa kịp nói tiếp là “không nhận đâu” thì Lâm đã ngay lập tức chặn lời cô.

“Tiền em chuyển cho người ta rồi, không trả hàng lại được đâu nên chị dùng đi. Chị em mình có gì mà phải ngại chứ. Anh Bách và chị ngày xưa không cưu mang em thì em đâu được như ngày hôm nay. Thôi em phải đi đây. Mai em đi công tác rồi nên phải về sửa soạn nữa.” Lâm tuôn một tràng dài.

Kim Chi vẫn đang phân vân không biết có nên trả lại chiếc điện thoại này hay không thì câu nói tiếp theo của Lâm đã thành công đánh trúng tim cô.

“Chị không dùng cái điện thoại này thì từ giờ tới cuối tháng em liên lạc với chị kiểu gì. Nhỡ đâu có tin tức từ chỗ kia thì làm sao em báo cho chị được?” 

Thôi thì cứ dùng vậy. Sau này cô góp tiền trả lại cho Lâm là được thôi. Đằng nào thì hiện tại cô cũng đang rất cần một cái điện thoại.

“Thế thì chị cảm ơn em nhé. Lúc nào góp đủ tiền chị sẽ trả em.”

Lâm hiểu tính Kim Chi nên cũng không nói thêm gì, cô thích trả tiền thì cứ để cho cô trả vậy.

“Lần này em đi tận một tháng. Chị ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé.”

Lâm nói rồi chào tạm biệt cô.

Kim Chi cầm lấy cái túi điện thoại của Lâm mới đem cho đặt lên bàn, cạnh chiếc hộp điện thoại mà Tùng mang cho mình tối hôm qua. Cô khẽ thở dài. Trong hai cái đó, không có chiếc điện thoại nào mà cô muốn cả.

Trong lúc đó thì Tùng nhận được điện thoại của người thám tử tư mà Hoàng giới thiệu.

“Tôi về Hà Nội rồi.”

Tùng định nói với anh ta là anh không cần điều tra về Kim Chi nữa, nhưng nghĩ thế nào, anh lại bảo anh ta đọc địa chỉ để mình tới gặp. Dù sao mọi chuyện cũng vẫn chưa rõ ràng, anh vẫn chưa thể dừng lại được. Anh muốn thật chắc chắn.

Tùng lái xe tới địa chỉ mà người thám tử tư kia cho. Đó là một ngôi nhà hai tầng đã cũ nằm khuất sâu trong một con ngõ nhỏ. Ô tô không vào được, Tùng đành gửi xe ở ngoài rồi đi bộ một đoạn thì mới tới nơi.

Đón tiếp anh là một người đàn ông trạc tứ tuần, để ria mép và tóc dài ngang vai, trông lãng tử như một tay thợ chụp ảnh dạo mà ngày bé anh hay thấy ở quanh hồ Hoàn Kiếm. 

“Tôi là Trung mới gọi điện cho anh.” Anh ta chìa tay ra.

Tùng bắt tay chào hỏi rồi mang cho anh ta hồ sơ của Kim Chi. 

“Tôi muốn nhờ anh điều tra về người phụ nữ này. Càng chi tiết càng tốt.” Tùng nhấn mạnh. “Ngoài ra, cô ấy có quen một người đàn ông trẻ đi xe Range Rover, biển số đây. Tôi muốn điều tra cả anh ta nữa.”

Tùng đưa thêm cho anh ta mấy tấm ảnh mà anh đã chụp được hôm đi theo Kim Chi ở nhà hàng Nhật. 

“À, điều tra xem chủ nhân của căn hộ mà cô ta đang ở hiện tại là của ai nữa.”

“Anh yên tâm, tôi sẽ gửi kết quả trong thời gian sớm nhất.”

Hai người trao đổi, thương lượng về chi phí rồi Tùng chào tạm biệt anh ta. Anh lái xe tới chỗ Hoàng, kể lại với anh toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong tuần vừa rồi.

“Sao cậu lại không muốn báo công an?” Hoàng hỏi như vậy khi nghe Tùng kể chuyện về chiếc đồng hồ. “Chẳng phải đây là cơ hội để cậu đường hoàng mời công an tới điều tra cô ta sao?”

Anh đem cho Tùng cốc ca cao mới pha rồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện.

“Cậu cũng biết tớ ghét dính dáng tới mấy người bên pháp luật mà.” Tùng đáp, cầm lấy cốc ca cao nóng trước mặt. 

“Thôi đi, tớ biết tỏng cậu rồi. Cô ta mới cho cậu ăn một gói mì tôm mà cậu đã bị mê hoặc rồi à?”

“Cậu nghĩ tớ mới 16 tuổi chắc?” Tùng cười, nhấp một ngụm ca cao. Vị ngọt của đồ uống quen thuộc khiến Tùng cảm thấy dễ chịu phần nào. Hình như tuần này anh đã ghé qua chỗ của Hoàng hơi nhiều. “Tớ đã thuê người điều tra riêng rồi. Hơn nữa tớ nghĩ cô ta không lấy chiếc đồng hồ. Cô ta vào chỗ tớ làm không phải vì tiền.”

“Sao cậu lại nghĩ cô ta đi làm không phải vì tiền?” 

“Tớ đã từng gặp cô ta gắn chữ cái lên banner. Một dòng chữ tiếng Anh dài với mấy từ vựng khá phức tạp, nhưng cô ta cứ thế gắn lên từng chữ cái mà không cần nhìn bất cứ mẫu nào.” Tùng nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên anh gặp Kim Chi sau giờ tan ca. “Hôm trước  tớ cố tình treo thưởng cả tháng lương cho tạp vụ nào biết tiếng Anh, mà cô ta chối đây đẩy với trưởng bộ phận. Nếu là người bình thường thì đã chả nhận vội rồi!” 

Tùng chậm rãi nhấp tiếp một ngụm ca cao.

“Còn nữa, cậu có nghĩ rằng có ai lại thuê người trông chung cư không? Tôi nghĩ chả ai làm thế. Giờ đuổi người thuê còn không hết, ai dại gì bỏ tiền ra chỉ để có người trông nhà giúp? Thế mà hôm tôi gặp cô ta ở tòa chung cư mà cô ấy đang sống và hỏi thì cô ấy nói rằng được người ta thuê trông nhà giúp.”

“Cậu còn theo cô ta về tới tận nhà à? Cậu giống mấy tên biến thái quá rồi đấy!” Hoàng đùa. “Cậu cứ quan tâm thái quá tới cô ta thế này, cẩn thận có ngày lại yêu cô ta cho mà xem!”

Tùng suýt phụt cả ngụm ca cao trong miệng ra ngoài.

“Cậu đùa cái gì có lý một tí đi!” Anh cố nuốt xong ngụm ca cao trong miệng, từ tốn chỉnh đốn Hoàng. “Trí tưởng tượng của cậu giờ còn vô lý hơn cả mẹ tớ rồi đấy!”

“Cậu không biết là dạo này tớ đang đọc sách tâm lý học à? Chắc chắn cậu biết hội chứng Stockholm chứ, cái hội chứng mô tả việc nạn nhân sẽ yêu người bắt cóc mình ấy.” Hoàng nhấp một ngụm trà. “Tớ cóc biết khoa học người ta giải thích thế nào, tớ chỉ nghĩ rằng không phải ai cũng mắc hội chứng đó. Nó chỉ xảy đến với một số người nhất định thôi. Có lẽ những người mắc hội chứng ấy thích những thứ ngầu, thích bị lấn áp, nên họ mới sinh ra cảm giác với kẻ bắt cóc mình như vậy. Tớ nghĩ cậu cũng nên cẩn thận đi. Mấy đứa có cuộc sống yên bình từ trong trứng như cậu dễ bị thu hút bởi mấy thứ có vẻ hay ho, bí ẩn. Việc lén lút theo dõi cô ta sẽ khiến cậu rơi vào trạng thái tim đập nhanh, hồi hộp, không chừng tới một lúc nào đó não cậu sẽ lầm tưởng rằng cảm giác đó là tình yêu đấy!”

“Cậu nói linh tinh gì thế! Chẳng lẽ não tớ lại đần độn tới mức không phân biệt được cảm giác hồi hộp thông thường và cảm giác hồi hộp khi yêu à?” Tùng phản bác.

“Ai mà biết được chứ. Tình yêu vốn chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng mà. Khi cậu yêu ai đó, thực ra là cậu đang yêu tưởng tượng của mình về người ấy. Cậu thậm chí còn chẳng biết được người ấy có giống với trí tưởng tượng của mình hay không. Nhưng càng lúc cậu càng lún sâu vào trí tưởng tượng của mình và rồi cậu tin đó là sự thật, rằng cậu đã yêu người ấy mất rồi.” Hoàng nhún vai tỏ vẻ thông thái. Anh chỉ nói bâng quơ, nhưng đã thành công khiến Tùng thấy chột dạ mà khắc sâu những lời ấy.

“Cậu nói nhiều quá đấy. Hơn nữa… cô ta cũng có bạn trai rồi, còn đi Range Rover hẳn hoi cơ.” 

“Cậu ghen à?” Hoàng trêu anh.

“Cậu đi viết tiểu thuyết đi, đừng để lãng phí trí tưởng tượng của mình.” Tùng nhấp nốt ngụm ca cao cuối cùng trong cốc rồi đứng dậy tạm biệt Hoàng. Nếu còn ở lại, anh không biết rồi câu chuyện này sẽ tiến triển vô lý thế nào nữa.

Dù không biết ngày mai thế nào, nhưng có một điều mà anh thừa nhận Hoàng nói đúng: Anh đang quan tâm thái quá tới Kim Chi. 

Và anh không thể dừng lại được!