1. Bị đau răng. Ngoài trời thì lạnh dã man. Ở nhà ngồi chơi line và nghe nhạc.
Nhạc
chạy đến bài Eternal Flame do Bangles biểu diễn, trong lòng thấy dâng lên một nỗi
buồn vô hạn.
Chẳng phải ca từ sâu sắc động chạm tâm can gì, cũng
chẳng phải giai điệu hài hòa ấn tượng đến sững sờ thính giác. Có lẽ chỉ là vì ở
một thời điểm lãng mạn buồn bã ngu ngốc
trong quá khứ cách đây độ chục năm mình đã từng thích bài này điên đảo.
Khi cái giọng nữ khàn khàn mỏng manh đó hát đến câu “Do you understand, do you
feel the same?”, chao ôi cái giọng vốn đã mỏng đó lại càng được tán mỏng ra
thêm, khiến một cảm giác nhẹ nhàng trong tim mình được kéo giãn ra thành ngàn sợi
tơ mỏng manh giăng khắp tâm hồn. Chao ôi là hạnh phúc nhẹ nhàng!
Đó là hạnh phúc của ngày xưa. Còn bây giờ, những sợi
tơ đã đứt hết rồi.
2. Đôi khi chỉ muốn tẩn cho cái gã dịch 1Q84 một trận
vì tội làm hỏng hết cả bánh kẹo.
Văn vẻ cứng nhắc như nhai một cuốn tiểu thuyết
Trung Hoa. Không mượt mà như nhiều cuốn
của Murakami được dịch trước đó. Nếu không phải bởi cốt truyện tả pí lù của
Murakami quá xuất sắc đến nỗi cái giọng văn khô cứng kia cũng không hạ thấp được
giá trị của nó, thì mình đã bỏ dở thôi không đọc nữa rồi. (Cũng như kiểu cái bọn
dở hơi dịch Cổ Long một cách thuần Việt khiến mình có cảm giác như đang đọc tiểu
thuyết cải lương vậy, nhưng cuối cùng vẫn phải đọc hết.)
Không giống như khi đọc Quyển 1, lúc đọc quyển 2
này mình đang ngập ngụa trong một đống báo cáo với những cái deadline treo trên
đầu, tâm hồn mình khi tiếp xúc với 1Q84 Quyển 2 hoàn toàn trống rỗng, và có lẽ
vì thế mà mình đã dung nạp nó dễ dàng hơn. Không còn chán ngán bởi cái phong
cách quen thuộc của Murakami nữa. Không còn phát ngấy với những phân đoạn của
Tengo, thậm chí cái đoạn Tengo đến thăm bố trong viện dưỡng lão còn khiến mình cảm động ghê gớm.
Nhạn ra là mình thích đọc những quyển của Murakami
mà câu chuyện không được dẫn dắt bởi ngôi thứ nhất hơn. Như những đoạn của lão
già Nakata trong ‘Kafka bên bờ biển’ chẳng hạn. Kể chuyện theo ngôi thứ ba khiến
mình có cảm giác câu chuyện có một chút khách quan, dù những nhân vật nam trong
truyện của Murakami đều từ trong một khuôn đúc ra và tất thảy đều mang
những khoảng trống toang hoác trong tim.
Đôi khi thấy Murakami hơi quá đà. Ông lạm dụng trí tưởng tượng của mình thái quá khiến cho tiểu thuyết của ông chẳng khác gì một nồi lẩu hải sản. Vẫn có món chính là tôm cua cá, nhưng đủ thứ tả pí lù râu ria được thêm vào khiến đôi khi mình tưởng đây là lẩu bò. Hay diễn đạt hợp lý hơn như Jerome K. Jerome nói trong 'Ba gã cùng thuyền' về món hầm Ai Len là có lẽ hơi nhiều dinh dưỡng đối với sức chịu đựng của dạ dày mình. Và đôi khi, thấy một số tình tiết huyền ảo của Murakami đã đi gần đến mức "nhảm nhí", khiến đầu óc của một đứa khao khát logic như mình không sao chịu đựng được.
Và mình ghét cách Murakami dựng nên những thế lực biết tuốt. Ai mà chịu được những con người kì lạ bỗng dưng nhảy xổ vào đời ta và tuôn ra một đống những thông tin mà lẽ ra một người gặp ta lần đầu tiên, thậm chí là người thân của ta cũng chẳng thể nào biết được. Ôi chao ôi mình ghét cay ghét đắng những thế lực biết tuốt như thế. Nó khiến cho mình có một cảm giác bất an.
Nhưng nói gì thì nói, Murakami quả thật là một tài năng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét