Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Nhậu

Tự dưng rất thèm uống rượu
Vì sao?
Ai biết vì sao
Các hạ hỏi chi nhiều vậy
Lại đây châm tửu đi nào.

Thật ra rượu này không thật
Nên uống sẽ chẳng say đâu
Thôi rót một giọt nước mắt
Chúng ta uống suốt đêm thâu.

Hết mồi rồi thưa các hạ.
Tại hạ đi bắt mặt trời
Phen này tha hồ mà nhắm
Nhậu xong, thừa để ăn chơi.

Mẹ kiếp, Mặt trời nóng vãi
Ngu rồi, các hạ thấy chưa
Thôi để phần cho tại hạ
Cho vào trong hũ muối dưa.

Mặt trăng hôm nay tròn quá
Nướng lên ngon tựa bánh đa
Vớt luôn bọn sao trên đấy
Vị như nhau cả ấy mà.


Tôi say rồi
Thưa các hạ
Bỏ mẹ tôi cũng say rồi
Mà sao cái vũ trụ ấy
Còn đeo đuổi mãi không thôi?
(29.08.13)

Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Bài ngày 28

Hôm nay đã là 28
Lại một ngày nữa qua đi
Không gian nhuốm màu mỏi mệt
Có điều chi nặng vãi chì?


Oác, sao phát âm lạ vậy 
Chi nặng mà lại thành chì
Các hạ làm sao hiểu được
Trên đời lắm sự thần kỳ.

Thầy bói hôm qua đúng vãi
Chúng ta hem nên ăn chì
Bởi nếu đôi môi xám xịt
Lời nói cũng sẽ xấu đi.

Không chỉ đôi môi xám xịt
Mà kể cả trái tim ta
Trái tim từ chối ánh sáng
Tương lai cũng sẽ mù lòa.

Thế nên nghe lời thầy bói
Biến lòng thành một đóa hoa.
(28.08.13)

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

Sến.

Tôi nhìn thấy cô gái ấy
Ngồi khóc một mình trong đêm
Ánh trăng trên vai vỡ vụn
Găm đầy vào đôi mắt đen.

Tôi nhìn thấy cô gái ấy
Ngồi hát một mình trong đêm
Ánh sao ở đâu ghé xuống
Nằm nghe cô hát bên thềm.

Tôi nhìn thấy cô gái ấy
Băng qua một sớm mùa Đông
Lũ sương nhảy nhót trên cỏ
Cái lạnh làm tê nắng hồng.

Tôi đã nhìn thấy cô ấy
Nhắm mắt lắng nghe hư không
Đố gió và anh biết được
Những gì cô giấu trong lòng.

Sáng nay soi gương tôi thấy
Cô ấy nhìn tôi xa xăm
Tôi nhìn vào đôi mắt ấy
Bao bình yên lặn mất tăm.
(25.08.13)

Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

Nói với mưa

Mưa ơi tao đ’ sợ mày
Bởi mày cũng chỉ như gay thôi mà
Tự nhiên tạo hóa sinh ra
Ai mà biết được mưa là les đâu.

Mưa dai vãi.
Mưa rất lâu.
Để cho cây cối thay màu.
Ồ de.
(24.08.13)

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Một bài thơ rất là hâm

Xin đừng phân tích bài thơ
Xin hãy cứ đọc và lơ mơ ngồi
Giữa muôn vàn những cái tôi
Thằng thơ là một đứa ngồi góc riêng

"Đừng phân tích.
Để tao yên.
Cấm mang dao kéo làm phiền đến tao."

Thơ vừa chửi
vừa rít thuốc lào.

"Độ này đời sống lao nhao quá trời.
Thằng Hứng không thấy ghé chơi
Mà hem có nó thì đời đéo phê."

Thuốc lào hôm nay ngon ghê
Thằng thơ nhắm mắt đi về hư vô.

(24.08.13 Làm trong lúc ăn một tô bún bò trong chỗ che ô mưa dầm)

Một bài thơ rất là hâm.

Vợ chồng A Phủ (Truyện bựa)


Ngày xửa ngày xưa, ở 1 làng nọ có 1 người tên Hùng chuyên kiếm sống bằng nghề cá độ bóng đá. Hùng có tài phán đoán như thần, hễ bắt đội nào là dính đội đó, chả mấy chốc mà giàu. Tương truyền từ ngày VTV3 có chương trình giải trí với truyền hình, nhà Hùng phải mở thêm mấy cái siêu thị điện máy để bán Điện thoại di động và bình nước nóng. Dân trong nghề phục lăn tài nghệ của Hùng, tôn là Hùng Vương - Ông vua cá độ.

Sea Games 23 năm đó, trái tim hàng triệu người hâm mộ bóng đá hướng về Philippine. Hùng đem cả gia sản nướng vào trận cầu Vỉệt Nam - Thái Lan kinh điển. Thật không may, trận đó Việt Nam đá như gà. Thế là sau 1 đêm, Hùng không còn gì cả.

Hùng có 1 cô con gái tên là Mị. Năm ấy Mị vừa tròn 18 tuổi, xinh đẹp bản lĩnh hơn người. Vốn quen ăn sung mặc sướng từ nhỏ, nay lại rơi vào cảnh trắng tay, Mị bèn bàn với cha: "Cha à, mẹ con mất sớm, 1 tay cha đã nuôi con khôn lớn nên người. Đời người bĩ cực thái lai chẳng biết đường nào mà lần. Nay thấy cha như vậy, con thật cầm lòng không đặng. Hay cha tìm nhà nào đó khá giả 1 tí rồi gả con đi."

Nghe Mị nói vậy, Hùng mừng lắm. Ngay lập tức sáng hôm sau, trên trang nhất của các tờ báo lớn như Thanh Niên, Tuổi Trẻ, Công An, Mua Bán, .... cũng như các website hàng đầu đều giật tít: "Hùng Vương kén rể" . Lễ vật bao gồm: Biệt thự 9 tầng, vàng 9 tấn, nhẫn kim cương 9 cara. Ai mang đến đầu tiên sẽ được cưới Mị về làm vợ. Bên cạnh còn có hình Mị mặc bikini chụp tại bãi biển Cửa Lò "Kỉ niệm hè 2005".

Mã Giám Sinh vốn là 1 tay buôn phụ nữ qua biên giới khét tiếng. Vừa nhìn thấy hình Mị, hắn đã phải thốt lên: "Con hàng này ngon vãi". Tuy lễ vật Hùng đòi không phải là ít, nhưng họ Mã cũng cố gom góp của cải để rước Mị về làm vợ. Hắn định sau khi cưới nàng về sẽ bán cho Tú bà ở Bangkok.

Sự kiện Mị bán mình cứu cha đã gây xôn xao dư luận trong nước, khiến báo chí tốn không biết bao nhiêu là bút mực để ca ngợi lòng hiếu thảo của Mị. Nổi tiếng nhất phải kể đến tác phẩm: "Mã Giám Sinh mua Mị" của văn sĩ họ Nguyễn đã làm lay động hàng triệu triệu trái tim người đọc. Trong đó có 1 người tên là Thủy.

Thủy vốn là 1 thanh niên sống ở 1 làng chài ven sông Hồng, mồ côi từ nhỏ. Tài sản duy nhất cha mẹ để lại là chiếc tivi cũ ông cụ đem về từ hồi đi buôn hàng cấm bên tận Liên Xô. Thủy rất chăm xem tivi , đặc biệt là từ ngày bản tin thời tiết có các em dẫn chương trình xinh tươi thì Thủy chăm xem thời tiết hẳn . Nhờ vậy, thời tiết 3 ngày sắp tới Thủy nắm rõ trong lòng. Đã thế, Thủy lại còn tốt bụng báo cho bà con lối xóm biết đường để phòng tránh bão. Dân trong làng cảm phục lắm, cho là Thủy có tài hô mưa gọi gió nên gọi Thủy là Thủy Tinh.
Thủy sinh thời vốn yêu văn chương thơ phú, ham mê văn nghệ, tâm hồn yếu ớt dễ xúc động. Trong 1 đêm ngồi đọc câu chuyện đầy thương tâm về cuộc đời của Mị, Thủy đã đau đớn thốt lên: "Đau đớn thay phận đàn bà...". Rồi lại nghĩ đến mình mà rằng:

Bất tri tam bách niên dư hậu
Thiên hạ hà nhân khấp Thủy Tinh?

Từ giờ phút đó, trái tim Thủy đã thuộc về Mị, nguyện đời đời kiếp kiếp trung thành với mối tình đầu trong sáng của mình. Cũng từ ngày đó, Thủy đờ đẫn như kẻ mất hồn, ngày đêm thương nhớ Mị khôn nguôi. Ti vi cũng chẳng buồn xem, các em thời tiết xinh tươi bao nhiêu Thủy cũng chẳng buồn ngó ngàng tới (đố con lào mà sánh được với Mị - nguyên văn lời Thủy). Chẳng may, cơn bão Chan chu đổ ập tới, do không được Thủy báo trước như mọi lần nên bà con không có các biện pháp phòng chống bão, thiệt hại thật không biết bao nhiêu mà kể. Từ đó, Thủy cũng bị thất sủng dần.

Lại nói về Mị, trong thời gian chờ làm passport sang Thái, bị Mã Giám Sinh giam lỏng tại lầu Ngưng Bích. 1 đêm tối trời, bị Sơn bắt cóc đem về núi, giam trong 1 căn phòng nhỏ xíu, chỉ có 1 ô cửa vuông vuông bé bằng bàn tay. Mị suốt ngày nhìn qua ô cửa đó, chỉ thấy 1 khoảng trời xanh xanh, không rõ là mưa hay là nắng. Mị uất ức quá đã chấp bút viết nên tác phẩm: "Tâm tư trong tù" bất hủ.

Sơn vốn là con zai cưng của Thống Lý Pá Tra, chuyên kiếm sống bằng nghề ăn trộm. Sơn trộm như thần, hễ ai hở cái gì thì coi như là mất. Người người căm phẫn đều gọi là Sơn Tinh. Nhưng đời Sơn không quen trộm vặt, bảo làm thế mất cả cái giá trị của người anh hùng, vì thế Sơn chỉ chuyên đi ăn trộm trâu bò của người ta. Trâu bò nhà nào có nhốt kĩ đến đâu cũng không thể thoát nổi bàn tay của Sơn. Vì thế chẳng mấy chốc mà Sơn trở nên giàu có nhất vùng, trâu bò đếm không hết, Sơn phải sang California thuê về 1 cowboy tên là A Phủ về trông coi. 1 hôm , nhân lúc Sơn say rượu, Mị lén lấy chìa khóa phòng ra ngoài, thả hết trâu bò rồi rủ A Phủ chạy trốn.

Từ ngày về với cách mạng, vợ chồng A Phủ mở 1 cái lò mổ chuyên giết gà vịt. Thời đó, ngoài bóng đá thì vặt lông gà là môn thể thao được người dân yêu thích nhất. A Phủ và anh em trong lò mổ đã đem về không biết bao nhiêu là huy chương trong các giải VALOGA trong nước và quốc tế. Thịt gà giàu dinh dưỡng lại là món ăn được nhiều người yêu thích nên lò mổ A Phủ làm ăn ngày càng phát đạt, Mị ăn rồi chỉ việc ngồi 1 chỗ đếm tiền, nên thân hình ngày càng trở nên lặc lè. 1 lần Vũ Ngọc Đãng đi qua lò mổ, bèn mời Mị casting cho phim “Những cô gái chân ngắn” , sau này đoạt giải Mâm Xôi Vàng cho phim Câu khách giỏi nhất. Vinh quang nối tiếp vinh quang. A Phủ và Mị, đôi trai tài gái sắc đến từ thế giới vải, hạnh phúc của họ nồng nàn và thơm lâu tựa Comfort. Nhưng ở đời nào có cái gì là mãi mãi, huống chi Comfort hàng nhái chỉ 1 ngày là đã bay mùi.

Lò mổ của A Phủ có 1 người tên là Quốc Vượng. Vượng trước vốn hành nghề bên lĩnh vực football, sau thấy kiếm chác không ăn thua nên bỏ sang làm ở lò mổ của A Phủ. Vốn tư chất thông minh nên chẳng bao lâu Vượng đã là 1 Valoga thủ có tiếng trong nước, cùng với A Phủ lập nhiều chiến công hiển hách trên sàn VALOGA. Do đó, Vượng ngày càng được A Phủ tin yêu, mọi việc trong lò mổ, từ việc nhỏ như hôm nay ăn món gì đến việc lớn như tối nay đi Karaoke ở đâu, nhất nhất đều hỏi ý kiến của Vượng. Thấy thế, Vượng ngày càng đâm ra chủ quan, ko lo luyện tập nâng cao tay nghề mà chỉ suốt ngày lo ăn chơi nhậu nhẹt, lại thêm cá độ Valoga thua liên tiếp, nợ nần chồng chất. Giải Valoga năm đó tổ chức ở Philippine, Quốc Vượng rủ rê A Phủ bán độ kiếm ít tiền trả nợ. A Phủ tuy trong bụng cũng muốn kiếm ít tiền mua quà tặng Mị, nhưng tính vốn nhát gan, nên 1 mực từ chối. Biết khó thuyết phục, Vượng bèn doạ A Phủ nếu không bán độ sẽ nói chuyện A Phủ có bồ nhí cho Mị biết. A Phủ sợ Mị ghen thì bỏ mịa, nên cuối cùng cũng đồng ý. Nào ngờ sự việc bị phát giác, A Phủ và anh em trong lò mổ đều bị bắt. Lúc đút tay vào còng số 8, A Phủ chỉ còn biết ngửa mặt lên trời than “Trời đã sinh ra A Phủ, sao còn sinh ra Quốc Vượng?”

Tại toà, do khéo chối tội, lại tài giả nai, thêm nữa được luật sư bào chữa hết lòng, toà lại nể A Phủ có nhiều công với cách mạng nên A Phủ chỉ bị xử 2 năm tù, lại còn được hưởng án treo. Còn Vượng, do ngoan cố, thêm tội chủ mưu nên bị phạt 6 năm tù. Anh em trong lò mổ, những người bị Vượng rủ rê, cũng phải chịu những bản án đích đáng. Phiên toà kết thúc tốt đẹp. Bravo thẩm phán và các vị luật sư!

Trong khi đó, sự việc bị phanh phui, biết chuyện A Phủ có bồ nhí, Mị buồn lắm. Nàng thương A Phủ, nhưng 1 khi máu ghen đã nổi lên thì có trời mới đỡ nổi. Mị không thèm đến thăm A Phủ, cũng chả thiết tha ở lại lò mổ, nơi đã lưu giữ quá nhiều kí ức đẹp đẽ về con người bội bạc. Mị bèn thu dọn hành lí, thẳng tiến về phía nhà cha là Hùng Vương lúc này đang ở tột đỉnh của hạnh phúc vì MU thân yêu vừa mới ăn AS 7-1. Gặp lại nhau, 2 cha con mừng mừng tủi tủi. Từ đó, Mị ở lại giúp cha trông coi mấy cái siêu thị điện máy. Nhưng ngày ngày, nỗi nhớ A Phủ không để cho Mị được yên. Nàng nhớ người yêu đến héo hon, mòn mỏi. Máu nghệ sĩ trong người nổi lên, Mị lại cho ra lò tác phẩm “Chinh phụ ngâm” bất hủ , sau này được đưa vào Sách giáo khoa văn học lớp 10 với bút danh Đoàn Thị Điểm, 1 thời khiến bao người say mê, phàm là người yêu văn học đều có 1 bản kê dưới chân giường.

Lại nói về A Phủ, sau khi ra khỏi trại tạm giam, chàng trở về lò mổ. Chàng muốn được gặp Mị để hỏi cho rõ tại sao trong thời gian qua không đến thăm chồng đến 1 lần. Baby please tell me why? Nào ngờ, vừa về đến nơi, Mị thì chả thấy đâu, chỉ thấy cảnh nhà cửa tiêu điều xơ xác. Cảnh buồn đến nỗi 1 người như A Phủ cũng phải tức cảnh sinh tình mà văng ra 2 câu thơ: “Trước sau nào thấy bóng người. Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông !” Oh my baby, Người ra đi vì anh đã trót mang lầm lỡ hay tại vì sao em nói đi?

Từ ngày Mị bỏ đi, A Phủ ở lại lò mổ 1 mình, ngày đêm thương nhớ vợ khôn nguôi. Đời có thể có 3 tỉ phụ nữ, nhưng đối với A Phủ, Mị vẫn là number 1! Đúng như cổ nhân đã dạy, tình yêu biến con người thành thi sĩ. Chỉ có ai đã từng yêu, và đã từng đánh mất người mình yêu mới hiểu được tâm trạng u sầu của A Phủ lúc này. Với tất cả những nổi nhớ thương dành cho người vợ hiền dịu dàng xinh đẹp, A Phủ đã cho ra lò kiệt tác âm nhạc mang tên “Hãy về đây bên anh”, về sau được Duy Mạnh cover lại, trở thành hit. Sau khi đoạt giải nhất trong chương trình “Bài hát Việt”, A Phủ trở thành Rapper được yêu thích nhất mọi thời đại, fan hâm mộ nhiều không kể hết. Nhìn lịch chạy show của A Phủ, Mỹ Tâm cũng phải ghen lồng lộn...

Sau khi nổi tiếng, có nhiều fan nữ ngày đêm bên cạnh, nỗi nhớ Mị của A Phủ cũng nguôi dần. Trong số các fan của A Phủ, có 1 người tên Cám, xinh đẹp nết na chẳng kém gì Mị. Trước các chiêu tấn công quá mãnh liệt của cao thủ Cám, A Phủ nào nỡ không động lòng. Cuối cùng chàng cũng đổ cái rầm, rước người đẹp về làm vợ, ngày đêm cũng quấn quýt chẳng kém gì Mị hồi xưa.

Lại nói về Thuỷ, từ ngày bị thất sủng, đâm ra buồn nản. Đêm đêm nằm vắt tay lên trán nghĩ cách trả thù đời. Chiều chiều, chàng mượn chiếc Wave Tàu nhà hàng xóm ra hồ Tây hóng gió. 1 hôm , chàng đang dựng chiếc Wave bên hồ, ngồi nhìn trời, nhìn đất nhìn mây. Những ngày quá khứ tươi đẹp hiện về trong kí ức Thuỷ. Đang chìm đắm trong dĩ vãng đẹp đẽ, chợt nhớ đến hiện tại, chàng không khỏi phiền lòng. Rồi lại nhớ đến Mị, trái tim Thuỷ lại thấy ấm áp. Nhưng lại nghĩ có bao giờ Mị biết được tấm chân tình này, chàng lại thoáng buồn. Cứ thế, Thuỷ thoắt vui, thoắt buồn như thằng dở hơi. Tức khí, chàng giơ chân đá 1 cái vào chiếc Wave. Không may, lực quá mạnh, khiến chiếc xe rơi tõm xuống hồ. Thật là phi thường thay! Nghĩ đến việc không có tiền đền xe cho người ta, đi tù thì bỏ mẹ, Thuỷ chỉ biết ôm mặt khóc nức nở.

Chợt có 1 lão già đầu tóc trắng xoá, vuốt gel óng mượt, phong cách xì tin, hiện ra hỏi chàng “Vì sao con khóc?” . Vốn là người ham đọc sách, chàng còn lạ qué gì kịch bản này. Đoán đó là Bụt, Thuỷ vội nói rõ cho Bụt biết vừa rơi mất chiếc xe xuống hồ, đoạn càng khóc to hơn. Bụt vội bảo “Tưởng gì ! Cứ để đó ta lấy lên cho. Ok man?” Nói xong Bụt cởi phăng áo, để lộ trên lưng hình xăm trái tim rớm máu bị mũi dao xuyên thủng, bên dưới có chữ “My broken heart” to tổ bố, sau đó khởi động 36 động tác cơ bản rồi nhảy bùm 1 phát xuống hồ, khiến đàn cá đang bơi gần đó hoảng quá phải lượn đi chỗ khác. 1 lúc sau, Bụt nổi lên cùng với 1 chiếc Mẹc mới cứng, hỏi “Đây có phải là xe của con hem?” Thuỷ chả có gì phải lăn tăn , lắc đầu theo đúng kịch bản cổ tích “Hem, xe của con xấu hơn cái này nhiều.” Bụt lặn xuống lần thứ 2 mang lên 1 chiếc Dylan to vật vã, Thuỷ lại lắc đầu. Lần này, Bụt lặn xuống, mang lên đúng chiếc Wave tàu đỏ. Vừa nhìn thấy xe, Thuỷ vội mừng rỡ “Cái này đúng là của con!”. Thấy Thuỷ hiền lành thật thà, Bụt bèn thưởng thêm cho Thủy chiếc Mẹc và con Dylan. 

Vốn là 1 Metro guy, từ nhỏ sống trong bóng râm, thường xuyên đi spa, lại chuyên dùng Biore 4 Men nên Bụt có làn da trắng trẻo, nhạy cảm, chịu sao nổi nước hồ Tây đang ô nhiễm nặng, nên trong chốc lát, trên người nổi đầy nốt ghẻ. Thuỷ thấy thế bèn mua tặng Bụt lọ Deep. Bụt cảm động lắm, tặng thêm cho Thuỷ chiếc Vertu, dặn “Ta mới hoà mạng Thiendinh Mobi, dịch vụ tốt lắm. Có gì thì cứ call cho ta nhá”. Nói xong dúi vào tay Thuỷ chiếc card visit rồi biến mất, để lại mùi Romano thoang thoảng. Thuỷ dở card ra xem, thấy viết “Dịch vụ ông Bụt, 24/24, nhanh gọn tiện lợi an toàn, free hoàn toàn. Phone: 012345678910”.

Từ ngày đó, có việc gì, Thuỷ cũng rút điện thoại gọi cho Bụt. Thỉnh thoảng, chàng lại rủ Bụt đến tửu điếm, uống rượu thịt chó. Thấy Thuỷ tốt với mình, Bụt càng nhiệt tình giúp đỡ. Nhờ có Bụt mách nước, Thuỷ trúng lô liên tiếp, trở nên giàu sụ. Giàu có, Thuỷ lại càng không quên công ơn của Bụt, hay mua quà biếu xén, khi thì lọ nước hoa, khi thì lọ gel, có chuyện gì cũng tâm sự với Bụt. Tình cảm của Thuỷ và Bụt ngày càng khăng khít, trở thành tri kỉ. Ngỡ đâu Bá Nha Tử Kì ngày trước cũng chỉ được đến vậy!

Nói về Mị, từ ngày đọc được tin nhắn tìm vợ của A Phủ trên tivi, đã muốn quay lại với chàng. Nhưng nàng vẫn còn giận chồng, nên chưa vội về ngay. Nào ngờ, chẳng bao lâu đã nghe được tin A Phủ lấy Cám. Nàng uất quá, vội vàng từ biệt cha để trở về, cho Cám biết thế nào là lễ độ. Nhưng buồn thay, A Phủ giờ đã chẳng còn như trước, không còn mặn mà gì với nàng, vì đối với chàng bây giờ, Cám mới là my number 1. Mị buồn lắm, nhưng nghĩ đến tình nghĩa khi xưa, nàng không nỡ bỏ đi 1 lần nữa, ở lại với quyết tâm sẽ giành A Phủ về lại tay mình. Mặc dầu vậy, mỗi lần nhìn thấy A Phủ và Cám bên nhau nàng lại ko khỏi tủi lòng, đêm đêm người ta vẫn nghe nàng cất tiếng ca ai oán “Người đàn ông tham lam chính là anh…” khiến hàng xóm bao phen mất ngủ .

1 hôm, A Phủ được fan gửi tặng quả bí, chàng thèm ăn canh Bí nấu tép, vội sai Mị và Cám đi xúc tép về nấu canh. Vốn chẳng ưa gì trò ngụp lặn, nhưng muốn lấy lòng A Phủ nên 2 nàng ko dám cãi lời. Khi xuống đến nước, thừa cơ Cám không để ý, Mị mới ném gạch sang phía Cám khiến bao nhiêu tôm tép bên đó lượn mất tăm. Vì vậy, Cám xúc cả buổi chẳng được con nào. Nhưng Cám cũng chả phải tay vừa. Khi lên bờ, liếc thấy trong giỏ của Mị có rất nhiều tép, Cám vội bảo: “Chị Mị ơi, đầu chị lấm, chị lặn cho sâu, kẻo về A Phủ mắng”. Mị nghe thế, tưởng thật, nghĩ thế là mất toi quả đầu mì tôm mới ngồi 3 tiếng ở Hair Salon rồi, nhưng sợ A Phủ nhìn thấy mình lấm đầu thì mất điểm, vội vàng lặn xuống nước. Chỉ đợi có thế, Cám ở trên bờ vội trút toàn bộ tép sang giỏ của mình. Mị lên bờ, nhìn thấy giỏ không, biết mình bị Cám chơi xỏ, tức lắm. Nàng muốn chạy ngay về nhà cho con bé mất dạy đó 1 trận tơi bời. Nhưng nghĩ đến việc Cám đang được A Phủ cưng, làm thế A Phủ vả cho gãy răng. Nghĩ đến đó, bất giác Mị đưa tay lên che miệng.

Từ hôm đi xúc tép về, Cám càng được lòng A Phủ, lúc nào cũng thương yêu chiều chuộng khiến Mị càng ngứa mắt. Trong mắt A Phủ bây giờ, Mị chỉ là con tép đậu trên mép con mèo. 1 ngày nọ, live show Rap Việt được tổ chức ở đình làng với tên tuổi các ngôi sao sáng chói như Lil’Knight , Phương Anh , Kim , Young Uno… A Phủ cũng được mời làm ngôi sao danh dự. Người dân trong vùng nô nức kéo nhau đi xem, vì vào cửa free mà, ngu gì không đi! Biết Mị thần tượng Lil’Knight, Cám bèn xúi A Phủ lấy gạo Thái trộn với gạo Việt Nam rồi bắt Mị ngồi nhặt 2 thứ riêng ra, xong rồi mới được đi. Mị ngồi xuống bên thúng gạo, miệng lẩm bẩm “Mịa nó ,chơi khó nhau thế này thì bố ai mà làm được!”, đoạn ngồi bưng mặt khóc tu tu. Bụt lúc đó đang ngồi đối ẩm với Thuỷ, hiện ra hỏi: “Vì sao con khóc ?” Mị vội kể rõ đầu đuôi sự việc, Bụt thốt lên “Xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em”. Nói rồi biến mất. (Về sau không còn thấy Bụt xuất hiện nữa. Người ta đã thử đủ mọi cách, từ gọi hồn cho đến nhắn tin trên chương trình nhắn tìm đồng đội, nhưng vô ích. Gọi vào di động thì chỉ nghe “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được ….” Chắc dạo này Thiendinh Mobi đang mở đợt khuyến mại nên Bụt thay sim mới chứ ngu gì nạp card cho nó phí tiền! Trên giang hồ đồn đại, nghe đâu Bụt đã xin thôi việc, chuyển hẳn về làm bảo kê cho Thuỷ.)

Không được đi xem ca nhạc, Mị tức quá, lên cơn đau tim đột ngột. Mị chết, biến thành chim Vàng Anh. Vàng anh suốt ngày đậu bên bờ rào, cất tiếng líu lo chửi Cám. Nhưng Vàng Anh nói tiếng chim, Cám lại là người, làm đíu gì hiểu được! Thấy con chim suốt ngày đi theo mình hót líu lo, Cám cũng lấy làm vui lắm, yêu Vàng Anh như con. 1 hôm, A Phủ trông thấy con chim béo tốt, bèn cất tiếng “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh, chui vào tay áo!” Vàng anh nghe thế mừng rỡ làm theo ngay. Sau khi lừa được Vàng anh chui vào tay áo, A Phủ vội sai người mổ thịt nấu cháo ăn khuya. Cám đi đú hồ về, không thấy Vàng Anh đâu, chỉ thấy 1 nhúm lông chim trước cổng nhà, vội lăn ra ăn vạ bắt đền A Phủ. A Phủ không biết làm sao đành phải lấy cả nồi cháo ra dỗ Cám, thịt chim béo ngậy cũng làm cho Cám nguôi đi được phần nào, chỉ tội A Phủ ngồi nhìn Cám ăn mà dãi rớt tùm lum.

Chẳng bao lâu sau, từ nhúm lông trước cổng mọc lên 1 cây Xoan đào. Vốn tốt giống, lại thêm bọn trẻ con trong làng hay tè bậy lên gốc, cây xoan ngày 1 lớn. Cám rất yêu cây, hay thơ thẩn ngồi dưới gốc làm thơ con cóc tặng A Phủ. A Phủ thấy tự nhiên trước cổng mọc lên 1 cây xoan to tổ bố thì cũng lấy làm mừng lắm, vì sang năm chàng định sửa nhà, gỗ xoan mà làm cột nhà thì phải biết! Đợt đó, lâm tặc trong vùng hoành hành dữ dội. Sợ bọn lâm tặc trộm mất cây, 1 hôm nhân lúc Cám đi vắng, A Phủ chặt cây xuống, đem vào nhà giấu kĩ. Cám về, không thấy cây đâu, lại lăn ra ăn vạ. Nhưng gỗ xoan không ăn được, A Phủ không biết làm sao, phải chạy đi mua kem dỗ mãi Cám mới chịu nín.

Cây xoan bị chặt đi, từ chỗ đó lại mọc lên 1 cây thị. Lạ thay, cây ra hoa thì nhiều nhưng thụ phấn kém nên chỉ ra có mỗi 1 quả duy nhất. A Phủ canh mãi, chờ thị chín để hái xuống tặng Cám. 1 ngày nọ, Thuỷ vô tình đi ngang qua dưới gốc cây. Ngửa mặt lên thấy trái thị đẹp quá, bèn nói “Thị ơi, thị rụng bị chàng, chàng để chàng ngửi chứ chàng không ăn”. Lần trước làm Vàng anh bị A Phủ lừa, Mị vẫn chưa hết hối hận về cái tội dại trai của mình nên chưa vội rụng ngay. Thấy dỗ ngọt mãi không được, Thuỷ bèn xách dép ném. Mất toi đôi dép vào vườn A Phủ, cuối cùng thị cũng chịu rụng.

Thấy thị còn xanh, Thuỷ bèn đem về nhà giấu bên dưới bếp ga cho nó mau chín. Nhưng kể từ hôm đó, trong bếp nhà Thuỷ cũng thường xuyên xảy ra mất trộm. Hôm thì con gà quay, hôm thì con cá rán, hôm thì kí lê, trái mít. Thuỷ lấy làm lạ lắm, rình mãi mà không bắt được thủ phạm. Cho đến hôm mất hẳn cả nửa con bê thui thì Thuỷ không chịu nổi nữa, bèn tương kế tựu kế tóm cho bằng được thằng nào dám trộm bếp nhà ông!
Hôm đó, Thuỷ giả bộ đi ra ngoài. Nhưng đi ra đến đầu làng, chàng vội quay về, nhẹ nhàng mở cửa. Nhìn qua khe, thấy từ trong trái thị 1 người con gái xinh đẹp tuyệt trần bước ra. Nàng rón rén chạy lại mở cửa tủ lạnh, nhón lấy cái đùi gà to nhất rồi nhai ngon lành. Nhận ra người tình trong mộng, Thuỷ mừng quá vội chạy lại xé vỏ thị đi và ôm chầm lấy Mị, khiến nàng suýt bị hóc xương. Cảm động trước tấm chân tình của Thuỷ, mới lại thời gian nấp trong bếp nhà Thuỷ, cũng thấy rõ chàng là 1 người tốt, lại tận mắt chứng kiến cơ ngơi hoành tráng mà A Phủ mơ cũng ko thấy, nàng đồng ý ở lại làm vợ chàng. Thuỷ mở cho Mị 1 quán thịt nướng đặt tên là “Mị Nướng”, mọi người đều yêu quý, lâu ngày thuận miệng quen gọi là Mị Nương. 2 người sống bên nhau hạnh phúc suốt đời.

(Đà Lạt một thời nông nổi - tháng 2,3/2007)

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

2Q13

Tôi với tay cầm ánh sáng
Bị nhòe một nửa mất rồi
Tôi thấy người hành tinh lạ
Đang ăn Mặt Trời của tôi.

Tôi rút tay về bóng tối

Kệ mẹ có logic không
Tôi thấy người hành tinh lạ
Đã ăn Mặt Trời sắp xong.

Khắp nơi toàn là bóng tối

Bên ngoài và cả bên trong
Gác chân lên đầu tôi hỏi
Năm 2Q13 phải không?
(22.08.2013)

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

Nhẹ nhàng vđ.

1. Sau một giấc ngủ trưa dài ngoằng với những mộng mị dở hơi như bao mộng mị khác, tôi thức dậy trong ánh hoàng hôn nhập nhoạng. Cái thứ ánh sáng ủy mị của một cuối ngày cộng với sự đủ dầy về thể chất sau khi được nghỉ ngơi no nên khiến tôi trở nên bao dung với tiếng nhạc không hợp gu của nhà hàng xóm. Bao dung với cả nỗi đau.

Tôi mặc kệ cái thứ có thể lan xa như nỗi đau đã vượt qua không gian dài rộng để đến đậu trên vai tôi và làm tôi mê muội bởi những cực khoái mà sự gặm nhấm nó mang lại. Tôi mặc nó đậu trên vai tôi. 

Rồi tôi quên nó đi.

2. Đôi khi, việc nổi loạn khiến tôi mất năng lượng và rơi ra khỏi trạng thái cân bằng. Thế là tôi nằm xuống. Nhắm mắt. Nhìn sâu trong bản ngã của mình.

Chỉ thấy đen thui. Trống toang hoác.

Hóa ra mình vẫn còn mong manh và dễ tổn thương vđ.

3. Tôi ước chi tuần nào cũng có thể gặp em để chúng ta có thể láo toét với nhau.

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Nắng

Lũ nắng phi qua kẽ lá
Bông hoa chợt nở trên đường
Ngươi đã làm gì ánh nắng
Để cho nó đẹp rụng tường?

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

Bài tập tiếng Việt.

1. Bắt đầu quay lại dùng facebook. Bắt đầu giao tiếp lại với những người khác bằng cách thuần ngôn ngữ. Không có eyes contact, không có body language. Không có hiệu ứng nào ngoài những câu chữ thuần túy.

Lạ lùng là, ở trên cái thế giới được coi là ảo này, mình thấy có nhiều người sống thật với lòng mình hơn.

2. Quyết định quay lại dùng FB, vì dạo gần đây cảm thấy mình giao tiếp kém cỏi quá.

Hôm trước, khi ngồi nói chuyện với một đồng nghiệp ở công ty, lỡ mồm thể hiện và kể lể về quá khứ của bản thân nhiều quá. Kể lể chút chút về quá khứ của bản thân là một việc hết sức bình thường, nhưng lại khiến cho mình cảm thấy không thoải mái. Chả biết từ lúc nào, mà việc thể hiện mình trở nên không thoải mái đến như thế. Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, mình cảm thấy hoang mang vô cùng.

Mình hoang mang không phải vì mình đã kể về quá khứ của bản thân, mà hoang mang vì tại sao nó lại khiến mình không thoải mái. Từ lúc nào mà mình đã mặc định mình là người vô hình, không có quá khứ cũng như không có tương lai, chỉ còn hiện tại nhạt nhòa đang diễn ra từng ngày?

Cảm thấy mình như trẻ tự kỷ.

3. Đầu óc đang rỗng và lơ lửng. Có cảm giác là những tế bào thần kinh của mình đang nhảy múa.

Bao lâu rồi mình không đọc nổi một cuốn sách nào ngoài truyện tranh Shin?

4. Nàng cười.

Những phân tử nụ cười lấp lánh và lan tỏa trong không gian.

5. Những sáng mai.

Những sáng mai luôn cho em những hưng phấn kì diệu. Đã từng có thời, em mơ ước lấy chồng và sinh những đứa con để đặt tên nó là Ban Mai và Bình Minh.

Những buổi sáng mai, sau một giấc ngủ đủ đầy, đầu óc em nhẹ tênh và trống rỗng. Khi em băng qua không gian và thời gian trong ánh nắng vàng đang thấm vào da thịt, em thường độc thoại và nghĩ ngợi ra bao thứ hay ho.

Có những sáng mai, em đã lấp đầy không gian bằng những mệt mỏi của mình.

6. Tháng Chín sắp tới. Những buổi sáng mai của tháng Chín được ủ trong mật ong vàng óng.

7. 11h rưỡi đêm rồi.

Từ lâu đã nhận ra là mình không còn yêu bóng tối. Không còn cảm thấy an toàn khi tắt hết đèn và ngồi một mình trong phòng như hồi còn trẻ. Có lẽ vì trời ngày càng lắm muỗi. Mà máu của mình thì thơm.

8. Đã bao lâu rồi chưa say?

Mà giờ chắc gì đã say nổi.

9. Giống như đang brain storm ý nhỉ. Thôi dài vãi rồi, kệ mẹ đi rửa bát đã. Đây chỉ là bài tập tiếng Việt thôi mà.

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Bóng đá.

Chẳng phải là người hâm mộ yêu thích bóng đá gì cho lắm, chỉ là một người chẳng qua xem có mấy cái Euro và World Cup và một vài trận chung kết C1, chỉ là một người tình cờ xem 1 trận (Bán kết thì phải) WC 98' Brazil - Hà Lan, rồi sau đó tự nhiên yêu thích cái đội có anh da đen đeo kính cá tính.

Từ đó đến nay, 15 năm qua đi, tôi đã từ một con nhóc 11 tuổi thành một người phụ nữ nhí nhố ở tuổi 26, không xem nhiều bóng đá, nhưng cứ mỗi lần tôi bị dính vào cái vật thể tròn tròn lăn lông lốc ấy, trong tôi luôn trỗi dậy những cảm xúc rất khó nói thành lời. Nó luôn kéo tôi tới những đỉnh điểm cảm xúc mà một kẻ theo đuổi những tự do tuyệt đối như tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Tôi cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại yêu Đội tuyển Quốc gia Hà Lan như thế. Với một đứa chả xem bóng đá nhiều nhặn và cũng chả am hiểu sâu sắc gì, tôi đã nhiều lần đi tìm câu trả lời cho tình yêu của mình, nhưng thất bại. Rồi tôi gán ghép cho nó những lý do như vì Kluivert đẹp trai =)), vì cái tên Hà Lan dễ thương, vì màu áo cam đẹp mắt =))... Còn đến giờ, thì tôi hiểu rằng tôi yêu Đội truyển Quốc gia Hà Lan ở Euro 2000, vì các anh chơi bóng trên sân như không hề có Huấn luyện viên. Tôi, một đứa yêu chủ nghĩa cá nhân, nên yêu luôn cái tập thể tập hợp những con người ích kỷ ấy. Tôi không thấy khát khao dành danh hiệu cúp kiếc gì khi các anh chơi bóng. Tôi đã thấy các anh chơi bóng như những đứa trẻ, chơi bóng vì chính mình chứ không phải vì bất cứ danh hiệu nào.

Đến giờ, vẫn không thế hệ nào của Hà Lan có thể cho tôi tình yêu như tôi đã yêu các anh - trừ Robben ra. Có lẽ tôi sẽ không còn được xem thứ bóng đá ngây thơ như vậy nữa.



Và tôi sẽ dừng cảm xúc của một ngày mưa rỗi rãi tại đây...


với huyền thoại của tôi