tôi muốn chở nắng đi chơi
nhưng nắng hem chịu
tôi hơi hơi buồn
Khi nhìn những bông hoa nắng
Nở đầy trên đường em đi
Em biết rằng mình sắp chết
Cô đơn sắp đến còn gì...
1. Mỗi khi khóc một mình là lại thấy, mẹ kiếp, sao mình giống như đang đóng một nhân vật phản diện trong phim truyền hình Hàn Quốc thế. Đúng đấy, khi xem phim Hàn Quốc toàn thấy sự cô đơn đáng sợ của mình trong những nhân vật phản diện, còn nụ cười tươi sáng và trái tim ấm áp của những nhân vật chính diện mãi mãi chỉ là mơ ước của mình thôi.
2. À, đang phát cuồng lên vì một bộ phim truyền hình Hàn Quốc. Phim hay như mình chưa từng thấy phim nào hay. Cứ tình yêu bắt đầu bằng hận thù là mình đã thích rồi. Trùng hợp buồn cười là, cách đây mấy tháng mình cũng có ý tưởng về một câu chuyện về một người đàn ông trong quá trình báo thù đã đem lòng yêu người đã giết người yêu của mình như vậy, nên gặp được bộ phim này, mình thỏa mãn lắm lắm.
Trong phim có nhắc tới "Đồi gió hú", một cuốn tiểu thuyết mình cho rằng quá ngột ngạt. Mà một melo-drama Hàn Quốc thì cần quái gì phải ngột ngạt như vậy. Cho nên, may mắn là nhân vật nữ chính quá đáng yêu và nữ phụ quá đẹp nên xem phim mình cảm thấy thích vô cùng.
3. Hôm nay ở Hanoi International School có một con bé xinh ơi là xinh nói với mình: "Kính của cô đâu rồi?... Cô trông xinh hơn khi không đeo kính đó. Mắt cô rất đẹp giống mắt của con..." Mình không ngờ là con bé tiểu thư mong manh kiêu kỳ đó lại đáng yêu như vậy.
Lúc về, mình cứ loay hoay mãi chả lấy được xe ra, một con bé tóc hung gợn sóng xinh lộng lẫy tầm 9, 10 tuổi đã gọi bảo vệ ra giúp mình. Chả biết anh bảo vệ có biết tiếng Anh không nhưng cũng xông ra đòi giúp dù mình có thể tự lo được. Cô bé có trái tim ấm áp đó giống như một thiên thần vậy.
Cảm ơn hai cô bé ấy, nhất là cô bé thiên thần. Hai cô bé ấy đã khiến mình thêm yêu những sinh vật giống cái.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét