Cây thông nho nhỏ ấy
Nằm trên góc tủ này
Nói với tôi thật khẽ
Niềm vui vẫn ở đây
Một sáng mùa Đông lạnh lẽo cách đây chừng 1 tuần, lò dò thức dậy đi ăn sáng. Sau khi phát hiện ra những chỗ khả dĩ hay ăn đều đóng cửa, đành ngậm ngùi bò vào cái quán đầu ngõ làm bát bún gà.
Trong khi ngồi chờ, mình hóng hớt thiên hạ bàn chuyện đại sự và soi mói quang cảnh xung quanh. Phát hiện ra một cây thông Nô en nho nhỏ tươi tỉnh nằm trên tủ. Mà điều lạ lùng là, mình không hề cảm thấy khó chịu tẹo nào.
Nếu như trước đây, mỗi dịp Giáng Sinh cũng như những dịp lễ lạt khác nhà nhà người người đổ ra đường khiến phố xá ngập ngụa trong xe cộ và thịt người, mình đều cảm thấy khó chịu và lố bịch. Mình đã thực sự không hiểu thiên hạ tìm thấy gì vui trong cái đám đông hỗn độn nhung nhúc thịt ấy.
Thế mà sáng hôm đó, cái cây thông Nô en nho nhỏ nằm lặng lẽ tươi vui trên góc tủ đã khiến mình dễ chịu lạ lùng. Tất cả định kiến của mình vào lúc đó đều không quan trọng nữa. Quan trọng là, mình tự nhủ, cô bán bún béo ú không biết Jesus Christ là ai kia có thêm một lý do gì đó để làm đẹp cho không gian bằng cái cây thông bé nhỏ ấy và bằng những nụ cười mà cô sẽ ban phát cho những người xung quanh.
Quan trọng là, mọi người đều vui, dù mình thì không.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét