Bằng cách này hay cách khác, rồi mọi thứ cũng sẽ lộn tùng phèo lên hết cả. Mà đến lúc mình nhận ra thì bỏ mẹ, cái sự lộn xộn nó đã sờ sờ ở đấy rồi, không thể nhắm mắt lại để không nhìn thấy hay cố tình làm mình phân tâm bằng những sở thích ngông cuồng nhất thời được nữa.
Nó ở đó. Một cục lộn xộn to đùng. Nằm hiên ngang chắn đường tất cả những tế bào thần kinh sáng suốt nhất.
Nó ở đó. Và ngày càng lớn dần lên, phình tò ra vô tội vạ bằng cách tích đủ thứ rác rưởi trong não. Đến lúc đủ trọng lượng, nó sẽ dần kéo mình xuống đáy vực sâu bằng sức nặng đen tối của mình. Mà mình nào? Mình của mình hay mình của nó?
Đéo biết được. Chỉ biết không cẩn thận là mình sắp vỡ tung tóe và rơi xuống vực đến nơi.
Mk, mà sao nắng lại đẹp thế nhỉ? Cái cục lộn xộn tự nhủ.
Nắng ơi nắng đẹp vừa thôi
tôi mải ngắm nắng quên đời thì sao?
Chả sao.
Quên được đã tốt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét