1. Trời ơi, đã qua cái thời nghe Lê Hiếu từ lâu lắm. Qua cái thời phát rồ lên vì những gì lãng mạn nhẹ nhàng lãng đãng buồn buồn mang tính Đà Lạt từ lâu lắm.
Thế mà hôm nay, khi tình cờ nghe cái bài hát này, bỗng nhiên cả bức tường vững chãi trong tôi sụp đổ. Tất cả sự cứng cỏi mà tôi cố công gìn giữ và xây đắp giờ mềm nhũn ra như một miếng bánh planc.
Giờ đã biết vì sao Quốc Bảo lại yêu Bảo Chấn như thế.
2. Dạo này lại tự dưng cảm thấy rất yêu ca hát.
Có lẽ tôi đang trẻ lại. Thực sự là cô gái 19 tuổi năm xưa.
Khi mùa mưa về giăng phố cũ chập chùng
Nghe vọng từ nơi ấy bài hát tình nồng
Em về gọi chiều hôm câu hát còn thơm
Chút hương tàn úa chút đêm tàn phai trăng đầu non
Im lặng chờ vầng trăng chia sớt một lời
Khung cửa nào bình yên tôi nhốt một đời
Thơ ngập ngừng thương nhớ cơn bão ngoài khơi
Vẫn van xin đời, vẫn van xin người đừng phụ tôi
Ngày vui khi nắng hồng lên khe khẽ gọi tên
Ngày mưa giông gió ngoài khơi ngơ ngác tìm em
Tìm lại đóa vô thường, tìm giọng hát thiên đường
Một đời tôi đi mãi theo vầng trăng khuya
">
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét