1. Sáng chủ nhật ẩm ướt, ngồi nhà nghe Lê Hiếu hát những bản tình ca lãng mạn.
Năm 19 tuổi bắt đầu nghe Lê Hiếu, bắt đầu từ bài "Cơn mưa mùa Đông" của Hồ Hoài Anh. Những ngày ấy là những ngày trẻ tuổi nông nổi , vẫn còn đi qua những ngày mưa buồn vời vợi của Đà Lạt bằng những nỗi cô đơn thơ trẻ vô cùng. Những ngày ấy vẫn còn lấy báo 2! để thờ như một Đức tin. Những ngày ấy, vẫn còn tin tưởng mơ hồ nhưng mù quáng vào khả năng của bản thân mình cũng như những phép màu mà tờ báo ấy và những bộ phim Hàn Quốc hài hước lãng mạn ra sức nhồi nhét vào cái bộ não bé tí hạn hẹp của mình.
Rồi chẳng biết từ lúc nào, có lẽ là 5 năm trước, bắt đầu chuyển sang cái thời kỳ không thể chịu nổi cái sự yếu ớt mơ hồ trong giọng ca của Lê Hiếu. Bắt đầu chuyển qua nghe Tuấn Ngọc. Thời kỳ già cỗi với những bản tình ca cũ kỹ bắt đầu.
Thế nhưng mình đã nói rồi, sự đi qua tháng ngày của mình chỉ là một sự thay đổi, sự luân phiên của những cá tính khác nhau đang tồn tại trong cơ thể này. Cá tính 19 tuổi đang quay trở lại. Chín chắn hơn một chút, đỡ hoang mang hơn một chút, bớt mù quáng hơn một chút, đỡ nông nổi hơn một chút, ít cô đơn hơn một chút. Nói chung là nhiều thứ đã ít đi một chút...
Nhưng có lẽ là, những năm ấy, những cơ chế hormon trong cơ thể mình cũng đã hoạt động như thế này.
2. Dạo này ít mơ thấy những giấc mơ không vui.
Những mộng mị không hiểu sao đang dần trở nên dễ chịu, khiến mỗi buổi sáng mình khó thức dậy hơn.
Ví dụ như tối cách đây vài hôm, mình nằm mơ thấy một bạn ngày trước ở cùng nhà trọ với mình trong Đà Lạt.
Chẳng hiểu vì sao cái bạn trai có đôi mắt sáng, không bao giờ cười, lúc nào cũng có bạn gái kè kè bên cạnh đó lại lọt vào giấc mơ của mình. Bạn trai ấy hay đi qua trước cửa phòng mình, chưa bao giờ bọn mình chào hay nói một câu gì khi đi ngang qua nhau. Chưa bao giờ trong những ngày ấy, mình nghĩ rằng 9 năm sau, bọn mình gặp lại nhau trong giấc mơ kỳ lạ của mình. Mà gặp lại, là để yêu nhau.
Là mình đã chào bạn ấy trước. Mình đã hỏi bạn ấy có nhớ mình không. Và bạn ấy bảo rằng tất nhiên là bạn ấy nhớ. Bọn mình đã ngồi cùng nhau trên một chiếc ghế đá, dưới một cành cây rụng lá khô quắt của mùa Đông. Bạn ấy cười. Cười rất nhiều. Không còn lạnh lùng xa cách như những ngày ở Đà Lạt nữa. Mình và bạn ấy chỉ ngồi bên nhau như thế. Không ôm, cũng chẳng nắm tay, nhưng sự bình yên mà bạn ấy truyền đến cho mình trong giấc mơ khiến mình biết rằng mình và bạn ấy yêu nhau.
Mà đôi mắt bạn ấy cười, cũng thật là đẹp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét