Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Thật ra thì mặt Ngọc Trinh trông đần

Nắng ơi Nắng đẹp vừa thôi
Tôi mải ngắm nắng quên đời thì sao?

Ngọc Trinh ngúng nguẩy đi vào
Tụi mình đều đẹp như nhao cả mà

Nói xong dắt Nắng đi ra
Mây đen ở lại
mưa sa
một đời.

Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

Mùi

Nãy đi trên đường Thụy Khuê, tự dưng ở đâu bay đến cái mùi nước xả vải thơm thơm ngai ngái mà mình từng dùng ở một thời điểm nào đó trong quá khứ. Lục tung cả não lên để tìm xem đó là năm nào. Năm đó đang yêu ai, thích ai. Đang vui hay đang buồn. Cười nhiều hay khóc nhiều. Cứ như thế, như thể thời gian ngưng đọng hay quay ngược lại (đếch cần biết, đau đầu lắm).

Đó, chỉ một thứ có tác động vật lý yếu ớt như mùi hương nước xả vải, mà còn khiến cho mình điên đảo như thế, bảo sao thiên hạ không ra rả hoài câu "Tình cũ không rủ cũng tới".

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

Thu

Mùa Hè là que cời lửa
Em cứ khóc
thương mình không còn nữa
Một sáng mai mùa Thu trèo qua cửa
Nín đi cưng
anh đã đến rồi nè.

Có lẽ trời đã chuyển Thu.

Còn tôi thì phát hiện ra mình bị nghiện bi kịch.

Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

Atlas Shrugged - Sự cực đoan của Ayn Rand

Đã đọc xong Atlas Shrugged. Mình bỏ qua một đoạn từ trang 932 đến 979, đoạn bài phát biểu của anh John Galt, vì mình cóc quan tâm tới lý thuyết hay triết học ở đây. Mình biết tỏng ảnh định nói gì rồi. Mình chỉ quan tâm tới những thay đổi về mặt vật lý và hóa học. Ý mình là, mình chỉ quan tâm tới những diễn biến tiếp theo trong hành động của các nhân vật mà thôi. Vì nó đã đi đến gần cuối rồi, và mình thì đang tò mò chết đi được.

Phải nói là mình ngưỡng mộ Ayn Rand. Dù mình không đồng ý với bà ở nhiều điểm, nhưng bà là tất cả những gì mà mình muốn hướng tới. Bà, trong mắt mình, có lẽ là người phụ nữ mạnh mẽ và thông minh nhất trong lịch sử, là người phụ nữ duy nhất xây dựng được một hệ thống triết học cho riêng mình, với một hiểu biết phi thường về mọi lĩnh vực của đời sống, thể hiện qua những trang viết mạnh mẽ và logic. Bà tóm gọn tất cả cơ chế và hoạt động của mọi thứ trên trái đất, hình ảnh hóa chúng bằng những miêu tả đầy tính triết học và kỳ diệu. Kỳ diệu đến nỗi, một đứa vốn tiếng Anh không phải là tiếng mẹ đẻ như mình cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp của những ngôn từ mà bà dùng để mô tả những chuyển động, những sự thối rữa, những sự lặng im...

Tuy nhiên, điều khiến Ayn Rand, cũng như lý thuyết của bà mất điểm trong mắt mình, đó chính là sự cực đoan đến mức lạnh lùng của bà và các nhân vật của bà.

Đầu tiên, bà xây dựng nhân vật anh hùng của mình lạnh lùng như những cỗ máy. Những người sống bằng những hệ thống luân lý và đạo đức của riêng mình, đánh giá con người và sự vật bằng thước đo của hệ thống luân lý và đạo đức đó, mặc kệ suy nghĩ và quan điểm của những người xung quanh.

Bởi họ suy nghĩ và hành xử như những cỗ máy, nên họ phủ nhận hoàn toàn những ảnh hưởng về mặt huyết thống trong quyết định và hành động của họ. Như việc Rank Rearden dửng dưng với cuộc sống của mẹ và em trai mình, chỉ vì họ nghĩ sai, quyết định sai và làm sai so với tiêu chuẩn đạo đức của ảnh. Mình biết là không nên đòi hỏi những cảm xúc thuộc về mặt sinh học, những cảm xúc liên quan đến sự ràng buộc của số phận cá nhân về mặt xã hội được miêu tả một cách chi tiết trong một cuốn sách mà, mỗi lời nói, mỗi hành động đều mang tính tượng trưng như cuốn sách này. Bởi ngay cả tình yêu ở đây cũng không hề bị ảnh hưởng bởi hormon hay bất cứ tác động vật lý hay hóa học nào từ ngoại cảnh, mà bởi lý trí. Sự thăng hoa tình yêu ở đây là sự làm tình giữa lý trí của hai con người - cỗ máy, chứ không phải là xác thịt và tâm hồn của hai cơ thể. Mình biết thế, nên mình không đòi hỏi Ayn Rand phải đả động gì đến một vấn đề vô cùng mang tính sinh học như huyết thống, thậm chí mình mong bà đừng. Nhưng bà đã, thế nên bà phải chấp nhận sự phản đối của mình.

Tính máy móc cực đoan trong hệ thống nhân vật của bà thể hiện rõ nét ở sự đề cao tính công bằng và phủ nhận sự từ thiện một cách tuyệt đối. Với Ayn Rand, mọi người phải được hưởng lợi hoàn toàn những sản phẩm mà năng lực sản xuất của họ tạo ra. Như vậy, có nghĩa là những người không may mắn có được năng lực sản xuất ở mức tối thiểu để duy trì sự sống, sẽ bị đào thải. Bà đòi hỏi một sự công bằng tuyệt đối trong sự phân phối sản phẩm. Có lẽ sự công bằng của bà chỉ bao quát trong phạm vi kinh tế chính trị, chứ không mang tính xã hội. Bởi bà phủ nhận sự từ thiện. Nếu sự phủ nhận của bà thực sự mang tính xã hội, thì có nghĩa sẽ không có những lớp học miễn phí dành cho những người kém may mắn để họ cải thiện năng lực sản xuất của bản thân. Những người kém may mắn sẽ không có cơ hội. Bởi Ayn Rand không coi năng lực là may mắn. Nhưng mình thì có.

Đối với mình, khi một người sinh ra với một khả năng tư duy và nhận thức tốt, thì đó là một sự may mắn. Cho dù trí thông mình ấy rơi vào anh ta là ngẫu nhiên hay sắp đặt, thì đó cũng là may mắn. Và việc anh ta lựa chọn có giúp đỡ những người kém may mắn hơn hay không, là một quyết định hoàn toàn cá nhân. Nó không do bất cứ hệ thống luân lý hay đạo đức nào phán xét. Chỉ có anh ta tự biết mà thôi.

Trong Atlas Shrugged, Ayn Rand cũng phủ nhận sự cần thiết của việc đóng thuế thu nhập và đề cao sự tự do thương mại tuyệt đối. Hy vọng là mình hiểu nhầm ý bà, bởi nếu hai điều này được thực hiện, thì sụp đổ và hỗn loạn là không thể tránh khỏi. Chính chúng ta đã đánh đổi một phần tự do để đổi lấy trật tự và an toàn mà ta nhận được từ nhà nước. Ta phải trả giá bằng một phần thu nhập mà ta kiếm được để duy trì khối tài sản mà ta có. Tất nhiên, tài sản càng to, thì tiền công bảo quản càng nhiều. Đóng thuế, là cần thiết, cũng giống như tự do thương mại tuyệt đối, là không thể, trừ khi nhân loại đều là những nhân vật phi thường lý trí như những nhân vật của Ayn Rand.

Trên đây chỉ là một số ít trong số những lỗ hổng mà Ayn Rand tạo ra trong mình trong suốt quá trình đọc. Nhưng cho dù mình không còn bị choáng ngợp như khi đọc Suối Nguồn, và đã có thể cắt nghĩa được những sự bất đồng quan điểm giữa mình và người phụ nữ thiên tài ấy, thì bà vẫn là một trong những nhà văn mà mình thích nhất.
(Hà Nội 04.05.2014)

Mộng mị

Mộng mị nối tiếp mộng mị. Giấc ngủ chập chờn chẳng hề ngon như tôi nghĩ. Tôi gặp những người những cảnh ám ảnh tôi.

Tôi chẳng tin vào bất cứ điều gì.

Sợi dây nối người với người mong manh lắm. Cho dù chúng ta đã tiến hóa về mặt xã hội đến mức này, đến mức nỗi cô đơn có thể bị đẩy lùi chỉ bằng vài câu nói của người ít lần gặp mặt, đến nỗi sự tương tác giữa con người với con người đã vượt xa những giao tiếp xác thịt trần trụi của vài trăm nghìn năm trước, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào tin.

Mẹ kiếp, nghe cũng bi kịch phết.

Nhưng mà, tôi đã thật sự vui.

Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

Thuốc lá và Ổi

Chiều nay xém tí nữa thì không cầm được lòng mà mua thuốc. Thay vì mua thuốc lá, tôi đã mua 4 quả ổi.

4 quả ổi về nhà. Nằm đó, lăn lóc cùng nỗi cô đơn tôi thở ra hàng giây đang vương vãi đầy không gian.

Lẽ ra tôi nên mua thuốc.

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

Con không biết

Một đứa trẻ 4 tuổi nói với tôi rằng nó chán. Tôi hỏi nó vì sao. Nó trả lời :"Con không biết! Chán là chán!" với một cái giọng vô cùng biểu cảm.

Nhưng tôi thì biết.

Tôi cũng muốn hét lên với nó rằng "Cô cũng chán lắm!"

Vì sao ư?

Vì cô cảm thấy cô đơn.

Vì cô viết ra những câu ngớ ngẩn như thế này:

Nếu như thật có tình yêu
Em đây xin đánh quả liều trao anh

trong khi trái tim cô chỉ có một tình yêu mà cô nghĩ là dành cho một con người mà cô chẳng thể nào với tới được, và cô thì bất khả trao đi tình yêu ấy. Nó chỉ ở đây, mỗi ngày một lớn lên trong hoài nghi, rằng liệu đó có phải là tình yêu?

Nếu làm tình là một dạng giao tiếp
Và giao tiếp cũng giống làm tình
Thì đã bao lần em không cưỡng được
Mà lên giường với tư tưởng của anh
(2013)



Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014

Ngủ sớm dậy sớm

Hoang mang làm quái gì anh
Ngủ một giấc
vết thương lành nhanh thôi
Với anh
World Cup hết rồi
Với em
đã hết từ hồi xa xưa.

Tôi mệt.
Và buồn.
Ấy thế mà sau một giấc ngủ không dài ngập tràn mộng mị, tôi vẫn cảm thấy khá hơn nhiều.

Buồn. Có lẽ đó đơn thuần chỉ là một cảm giác do thiếu hụt một chất khỉ gió nào đó trong cơ thể khiến những tế bào thần kinh kêu gọi cảm giác đó. Mà để làm nhòa đi một cảm giác, có phải là nên lấy một cảm giác khác đè lên?

Không, tốt nhất là nên lấy một giấc ngủ đè lên.

Tôi đã thử bao lần rồi.