Mộng mị nối tiếp mộng mị. Giấc ngủ chập chờn chẳng hề ngon như tôi nghĩ. Tôi gặp những người những cảnh ám ảnh tôi.
Tôi chẳng tin vào bất cứ điều gì.
Sợi dây nối người với người mong manh lắm. Cho dù chúng ta đã tiến hóa về mặt xã hội đến mức này, đến mức nỗi cô đơn có thể bị đẩy lùi chỉ bằng vài câu nói của người ít lần gặp mặt, đến nỗi sự tương tác giữa con người với con người đã vượt xa những giao tiếp xác thịt trần trụi của vài trăm nghìn năm trước, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào tin.
Mẹ kiếp, nghe cũng bi kịch phết.
Nhưng mà, tôi đã thật sự vui.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét