Năm năm, hai mối tình.
Mối tình đầu hơn bốn năm, mối tình thứ hai chỉ vẻn vẹn sáu tháng, nhưng ai cũng để lại trong tôi những cảm xúc đẹp đẽ và nhiều điều đáng học hỏi, nhất là người thứ hai. Với người thứ nhất, tôi yêu bằng một tình yêu cuồng nhiệt nhưng ích kỷ. Vì thế, với người thứ hai, tôi đã ngạc nhiên và xúc động khi được trải nghiệm một tình yêu trọn vẹn hơn, lần đầu tiên tôi được biết đến một tình yêu vượt ra ngoài bản thân mình, một tình yêu giúp tôi cân bằng và hướng thiện hơn, lạc quan hơn, lý trí hơn.
Xa nhau vì những lý do khác nhau, nhưng từ trong sâu thẳm tôi biết tất cả là bởi vì tôi chưa phải là một mảnh ghép phù hợp với hai người đàn ông tốt đẹp ấy. Tôi luôn yêu quá nhiều và đòi hỏi quá nhiều. Và tôi nhận ra rằng, yêu một người không có cùng chỉ số cảm xúc với mình thật sự là một điều bất hạnh. Cảm giác không có được tình yêu như mình mong đợi đau khổ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Nhưng tôi cũng biết một điều rằng, với tôi, không có chuyện mối tình đầu là mối tình sâu sắc nhất. Năng lực yêu của tôi là vô hạn. Nếu tôi yêu người thứ ba, thì tôi tin mình cũng sẽ yêu nhiều như tôi đã từng yêu người thứ nhất, thứ hai. Nếu yêu, tôi vẫn sẽ yêu bằng cả trái tim, tâm hồn và lý trí của mình. Bởi đó là cách duy nhất để tôi vượt qua nỗi cô đơn bản năng dày đặc như một tấm lưới bao phủ khắp các tế bào đang tạo dựng thành chính bản thân tôi. Vì chỉ có bằng cách yêu người khác, thì niềm hạnh phúc của tôi mới có thể trọn vẹn và cơ thể vật lý của tôi mới có thể sản sinh ra những năng lượng tích cực để tôi phả vào vũ trụ mà tôi rất mực trân trọng này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét