Có những ngày, hàng giờ liền, tôi ngồi nghe đi nghe lại Josh Groban hát Un día llegará hàng chục lần mà không biết chán. Tôi không biết tiếng Tây Ban Nha, cũng chưa bao giờ quan tâm xem lời bài viết gì, nên cũng chưa từng đi tìm lời dịch, nên không ngờ rằng lời bài hát dịch sang tiếng Anh lại đẹp đến vậy. Mặc dù vậy, ca từ vẫn không phải là điều khiến tôi thích bản tình ca này nhất trong số những bản nhạc mà mình từng nghe.
Tôi không biết có điều gì ẩn dưới những nốt cao kia, bằng chất giọng dày và vang của Josh Groban lại khiến tôi muốn khóc vì xúc động. Bằng tác động vật lý của mình, tập hợp những nốt nhạc được sắp xếp hài hòa và biểu diễn tinh tế kia đã khiến tôi chìm đắm trong những giấc mơ xa xôi nhất. Tiếng guitar, tiếng đàn dây mà tôi không đủ trình độ để nhận ra là viollin hay cello và giọng hát của Josh, trong đó tôi coi giọng hát của Josh là một nhạc cụ đặc biệt chứ không phải là công cụ truyền tải ý tưởng, đã tạo nên một tổ hợp những âm thanh đẹp đẽ nhất trên đời. Nó khuấy đảo một vùng dịu êm nào đó trong vô thức của tôi, khiến tôi chỉ muốn chìm đắm trong đó, cả thế giới từ đây không cần một lời giải thích nào nữa hết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét