Chủ Nhật, 13 tháng 8, 2017

Bên rìa dòng chảy



Tình cờ làm sao, bỗng dưng hôm qua nghe lại em Sơn Tùng hát mấy câu trong bài Không còn mùa thu. Ẻm hát hay quá, giọng rất cao và vang, mềm mại như giọng Bằng Kiều vậy, khiến từ lúc đó mình chìm đắm trong một không khí rất chi là đĩ đượi của những năm đầu 20 tuổi. Rồi mình lôi guitar ra và tập hát Không còn mùa thu. Buổi tối thì mình nghĩ, đã lâu rồi không xem phim, hãy xem một phim nào đó mơi mới vậy.

Rồi cũng tình cờ làm sao, mình xem phim Save me có em Ok Taecyeon và một em nữ chính không biết tên xinh ơi là xinh, kiểu xinh mong manh giống như Soo Ae chứ không nhàn nhạt như các em diễn viên phim truyền hình khác. Phim khá hấp dẫn và hợp gu mình. Mình thấy phim của các kênh truyền hình cáp Hàn Quốc thường mang đậm phong cách Mỹ, không tập trung vào tình yêu lằng nhằng sến sẩm mà chú trọng hơn tới việc phát triển một cốt truyện li kỳ và hấp dẫn hơn. Nhân vật cũng được xây dựng đời hơn, không lung linh hoặc ngu ngơ vụng về quá như các phim truyền hình truyền thống. Mình rất thích em nữ chính trong phim, bề ngoài thì thanh khiết mong manh nhưng nội tâm lại rất mạnh mẽ, kiểu mạnh mẽ kiên cường chứ không phải kiểu giỏi võ oánh nhau cân được cả thế giới như các nhân vật nữ cường thường thấy. Kịch bản về chủ đề tôn giáo tâm linh, xoáy sâu vào tâm lý nhân vật nên đòi hỏi diễn viên đóng vai này phải rất thực lực và em nữ chính rất xinh đã hoàn thành tốt vai diễn ấy. Đã rất lâu rồi mình mới nhìn thấy một nhân vật khiến mình muốn dõi mắt theo từng cử chỉ từng ánh mắt đến vậy.

Hôm nay thì tình cờ mình nghe được một số bài hát hay và biết thêm được một con người mà mình tưởng rằng kiểu người như vậy chẳng còn xuất hiện thêm ở đời này nữa. Hóa ra, trong suốt những năm tháng này, trong suốt những năm tháng mà mình dần trở nên thực tế và dương tính, thì vẫn có những con người lặng lẽ nằm ngoài dòng chảy của xã hội, nuôi dưỡng những cảm xúc thuần khiết mong manh mà chỉ khi thoát ly khỏi thực tại trong phút chốc ngắn ngủi mình mới có thể cảm nhận được nó trọn vẹn. Họ ở đó, miệt mài viết những giai điệu đẹp, hát những ca từ hay, để chờ mình quay về nâng niu nó một cách thật tình cờ.

Cuối ngày nghe Nguyên Hà hát Ru 2 của Quốc Bảo. Bài hát buồn tới nỗi mình đã muốn lấy nó làm nhạc phim cho kịch bản phim truyền hình máu chó mà mình mới nghĩ ra vài hôm trước. Khi vừa mở đi mở lại bài hát này và tưởng tượng ra một cảnh ngược tâm máu chó trong phim, mình còn định lấy tên phim là "Tình đành nằm xuống" nữa.

"Kìa tình khóc hay tiếng mưa nửa khuya
Người tình bật khóc làm cho mưa não nề
Từng đau đớn nay có khi gặp hạnh phúc không màng
Gặp cơn vui tới có khi ngỡ ngàng
Lạnh dần lên dần lên mãi không ngừng
Tình sinh ra gặp thương khó khôn cùng
Ngoài kia mưa đã im hơi
Mà đây tiếng khóc không vơi
Tình đành nằm xuống thê lương qua đời."



P/S: Mình đọc comment thấy nhiều người nói rằng nghe bài hát này thấy nhẹ nhàng bình yên. Mình thì chỉ thấy não nề. Sao mà lời của một người con gái từng chịu nhiều đớn đau tới nỗi trái tim đang dần giá lạnh, không dám đón tiếp tình yêu và hạnh phúc lại có thể nhẹ nhàng bình yên được cơ chứ? Nếu nó nhẹ nhàng bình yên thì mình đã chẳng muốn lấy nó làm nhạc phim máu chó đớn đau của mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét