Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2019
The Smile Has Left Your Eyes
Hà Nội bắt đầu lập đông rồi. Cái lạnh và cái buồn khiến mình bắt đầu khó ở.
Mấy hôm nay đang xem một bộ phim tên là "The Smile Has Left Your Eyes", tên tiếng Việt sến sẩm là Ánh cười chẳng còn vương mắt em. Mình xem bản Hàn, làm lại từ bản gốc của Nhật.
Nội dung phim khá u ám và tàn nhẫn nhưng được thể hiện bởi những thước phim khá sáng và đẹp. Cốt truyện không hấp dẫn lắm nếu xem đây là một phim trinh thám. Tuy nhiên mình vẫn xem tới hết, vì mình thích nam chính.
Mình thích nam chính lắm, dù anh ta chẳng tốt đẹp gì. Mình thích nam chính vì anh ta là hiện thân của tự do, cái tự do điên cuồng mà lâu lắm rồi mình không còn được nhìn thấy ở những người mà mình gặp, dù là ngoài đời thực hay là trong những câu chuyện tưởng tượng trên màn ảnh. Nam chính tự do bởi anh ta ích kỷ, và không cần tiền. Anh ta có tài nhất định trong lĩnh vực của mình, anh ta có thể kiếm được tiền, nhưng anh ta không quan tâm. Anh ta chỉ sống một cuộc sống cực kì đơn giản, trong một căn phòng thiếu tiện nghi trên tầng thượng của một tòa nhà cũ. Anh ta chẳng quan tâm tới vật chất. Anh ta cũng chẳng quan tâm xem người khác nghĩ gì về mình. Thích nữ chính thì anh ta bảo là thích. Anh ta bày tỏ tình cảm của mình một cách đơn giản. Quả là một sự tự do đến điên rồ.
Thế mà có một lúc nào đó, mình đã khóc vì thương anh ta. Con người ấy tự do, nhưng cũng thật cô đơn.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét