Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2021

Sweet Home - Một bộ phim kinh dị ngọt ngào



Mình vốn không thích phim thảm họa, kinh dị, quái vật hay siêu nhân, vì mình nghĩ những dạng phim kiểu đó chẳng mang tới cho con người cảm xúc gì ngoài sự hoang mang sợ hãi, thế mà cuối cùng mình lại quyết định xem Sweet Home. Ừ thì cũng hoang mang sợ hãi thật đấy, nhưng trên tất cả nó khiến mình thực sự xúc động vì vẻ đẹp muôn hình vạn trạng của con người trong những tình huống khác nhau. 

Bối cảnh phim là nước Đại Hàn Dân Quốc năm 2020, khi một dịch bệnh kỳ lạ xảy ra, và những người bị nhiễm bệnh sẽ bị "biến đổi". Sau một thời gian xuất hiện triệu chứng, thông thường họ sẽ bị biến thành những con quái vật gớm ghiếc nhưng có sức mạnh kinh khủng, những con quái vật này sẽ tấn công làm hại con người. Ở một số ít, họ sẽ không bị biến đổi thành hình dạng gớm ghiếc, ngược lại sẽ có sức mạnh và khả năng tự tái tạo sau khi bị thương. Tuy nhiên ngay cả trong trường hợp ấy, người nhiễm bệnh vẫn tồn tại nguy cơ chịu sự chi phối của con quái vật bên trong họ và có thể biến đổi bất cứ lúc nào. 

Bộ phim đi theo câu chuyện của một người nhiễm bệnh nhưng không bị biến đổi như vậy, và cách mà nhóm người sống cùng chung cư với cậu ta đối xử với một con quái vật tiềm tàng như cậu ta, cũng như cách họ vượt qua những trở ngại khi hiểm nguy rình rập khắp nơi. 

Dù phim còn có nhiều chi tiết khiến mình tiếc nuối, như cái chết của anh theo Chúa, hay sự sắp xếp tuyến tình cảm của các nhân vật chưa hợp ý mình lắm (dù nó chỉ là phần phụ trong phim), nhưng không thể phủ nhận Sweet Home là bộ phim mà mình thích nhất trong vòng một năm trở lại đây. 

Phim quái gì mà đạo diễn chọn toàn người đẹp lại diễn tốt, mỗi người một vẻ, mà dù nhem nhuốc, phờ phạc, mặt dính đầy máu hay sẹo lỗ chỗ thì vẫn đẹp kinh lên được. Đẹp không phải vì hóa trang tồi, mà vì diễn viên đẹp quá nên dù trát bao nhiêu máu hay tro bụi lên mặt thì vẫn đẹp. Nhân vật thì ai cũng thú vị, mỗi người một tính cách và khá là điển hình cho loại tính cách mà anh/ cô ta đại diện. 

Mình ấn tượng nhất câu nói của một nhân vật ở tập 9: "Họ đã cố gắng tách con quái vật ra khỏi người tôi. Nhưng họ không thể làm được, vì quái vật không ở trong tôi. Quái vật chính là tôi." Có lẽ nó cũng chính là ý nghĩa của bộ phim này (hoặc nói đúng hơn là ý nghĩa của phim này theo cách hiểu của mình). 

Trong mỗi chúng ta luôn tồn tại một con quái vật. Ta không thể đuổi nó đi được, mà chỉ có thể sống cùng nó và cố gắng kiềm chế nó. Ai cũng có thể trở thành quái vật nếu không thể khống chế được bản ngã đầy hận thù, tham lam và xấu xa của mình.

Phần một của phim đã khép lại với một cái kết mở. Thực sự mong chờ phần hai. Và mong nhân vật yêu thích nhất của mình là bạn thủ lĩnh bốn mắt đừng chết nhé, huhu.


Thứ Tư, 13 tháng 1, 2021

Thế giới mới

 Đại dịch được coi là kinh khủng nhất thế giới cho tới hiện tại là dịch hạch vào thế kỷ 14 ở châu Âu, châu Á và Bắc châu Phi. Đại dịch này đã giết chết khoảng 75-200 triệu người (dân số trước đại dịch lúc đó chỉ khoảng 450 triệu). Sau đại dịch, sự thay đổi cấu trúc dân số dẫn tới những sự thay đổi to lớn trong xã hội. Con người hướng về thực tại, về bản thân nhiều hơn là những thứ như Thiên Đường hay cuộc sống sau khi chết. Thần quyền lẫn Vương quyền đều bắt đầu bị lung lay. Tiếp theo sau đó là sự xuất hiện của phong trào Phục Hưng cũng như những thay đổi tích cực trong đời sống. Nhìn chung, đại dịch tuy kinh khủng nhưng nó cũng là tiền đề cho một xã hội tốt đẹp hơn.

Năm 2020, 2021, có thể 2022 và cả nhiều năm sau nữa, thế giới cũng đang được chứng kiến một đại dịch kinh khủng. Nó chưa tới mức thay đổi cấu trúc dân số bởi con người ngày nay đã tiến bộ hơn con người của thế kỷ 14 rất nhiều, nhưng cũng đã gây nên những xáo trộn lớn trong đời sống xã hội trên toàn cầu. Có lẽ rồi đây, sự đẹp đẽ mỹ miều của từ "dân chủ" hay "chủ nghĩa cá nhân" mà phương Tây tôn thờ cũng sẽ được xem xét lại, như cách con người đã phải xem lại vai trò tối cao của Nhà thờ sau Dịch hạch năm xưa. 

Mình thực sự chờ mong tới hậu đại dịch, để chứng kiến một thế giới với những giá trị mới. Và thật buồn cười là, dịch hạch năm xưa nhen nhóm cho chủ nghĩa cá nhân, còn đại dịch năm nay có thể sẽ dập tắt nó.  Dù sao thì, mình vẫn tin rằng nhân loại sẽ chiến thắng, và thế giới sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Thứ Bảy, 2 tháng 1, 2021

Tái Sinh - Born Again 2020

Cả năm rồi mình mới quay lại xem phim truyền hình Hàn Quốc. Có lẽ sự phát triển của đạo Tin Lành cũng như văn hóa phương Tây ở Hàn Quốc khiến phim Hàn thỏa mãn mình một cách kỳ lạ. Với mình thì Hàn Quốc không còn thuộc về phương Đông nữa. Nó đã trở thành một nền văn hóa toàn cầu.

Bộ phim kể về những vướng mắc trong cuộc đời của 3 nhân vật chính là một người tử tù, một cô chủ hiệu sách cũ và một anh thanh tra cảnh sát. Anh thanh tra và cô bán sách yêu nhau. Anh tử tù cũng yêu cô bán sách. Yêu từ khi ảnh còn chưa thành tử tù. Loằng ngoằng một lúc, cả 3 đều chết và được tái sinh rồi gặp lại nhau sau 30 năm. 

Mình thích chủ đề của phim cũng như cách dẫn dắt câu chuyện đầy chất thơ, thích những ẩn dụ mà phim sử dụng khi đề cập tới Kinh Thánh và Đồi Gió Hú, thích sự u tối trong tâm trí con người mà phim đề cập tới, dù chưa sâu. Phim có ý tưởng hay, cốt truyện và xây dựng nhân vật cũng tốt, nhưng có lẽ chưa được đều tay lắm. Mình thích 12 tập đầu, đặc biệt là tập 1 và tập 2, phần đề cập tới kiếp trước của những nhân vật chính. Chỉ riêng 2 tập này cũng đã có thể dựng thành một bộ phim điện ảnh nói về sự cứu rỗi, tình yêu và sự đớn đau của người tử tù. Ở phần này, quả thật nhân vật tử tù được xây dựng rất tốt và diễn xuất của diễn viên cũng rất xuất sắc. Đến nỗi mình đã mong sao ở kiếp sau, anh ta sẽ có được tình yêu của cô bán sách.

Thế nhưng cuối cùng 10 tập tiếp theo, mình lại bị nhân vật anh thanh tra chinh phục, bởi ảnh thực sự ngầu, còn nhân vật tử tù ở kiếp sau thì mình không cảm thấy sự logic trong những hành động của anh ta nữa. Dù được xây dựng cho một cuộc sống đau khổ mới, nhưng mình không nhìn được sự đau đớn chân thật như nhân vật ấy ở kiếp trước. Hai nhân vật mình thích ở kiếp trước là anh tử tù và cô bán sách, trở nên không chân thật và khó nhận được đồng cảm trong kiếp sau. Còn nhân vật mình không ưa ở kiếp trước là anh thanh tra thì trở nên vô cùng ngầu ở kiếp này.

Còn một điểm nữa khiến kịch bản bị đuối, đó là vì các nhân vật ác được giải quyết một cách quá dễ dàng, và không có một trùm cuối thực sự tạo được bất ngờ cho khán giả. Cả tên giết người chân chính hay đứa con gái của hắn cũng đều là nhân vật rất hay, cả bà mẹ luật sư nhà văn hay ông công tố viên trưởng cũng vậy, đáng tiếc vẫn chưa đủ nguy hiểm để tạo ra những trở ngại cho việc phá án. 

Nếu không có 4 tập cuối lạc quẻ, nó vẫn là một bộ phim thật sự rất hay đối với mình. 

Bài hát cuối mỗi tập phim này hay và hợp kinh khủng.