Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2021

Sweet Home - Một bộ phim kinh dị ngọt ngào



Mình vốn không thích phim thảm họa, kinh dị, quái vật hay siêu nhân, vì mình nghĩ những dạng phim kiểu đó chẳng mang tới cho con người cảm xúc gì ngoài sự hoang mang sợ hãi, thế mà cuối cùng mình lại quyết định xem Sweet Home. Ừ thì cũng hoang mang sợ hãi thật đấy, nhưng trên tất cả nó khiến mình thực sự xúc động vì vẻ đẹp muôn hình vạn trạng của con người trong những tình huống khác nhau. 

Bối cảnh phim là nước Đại Hàn Dân Quốc năm 2020, khi một dịch bệnh kỳ lạ xảy ra, và những người bị nhiễm bệnh sẽ bị "biến đổi". Sau một thời gian xuất hiện triệu chứng, thông thường họ sẽ bị biến thành những con quái vật gớm ghiếc nhưng có sức mạnh kinh khủng, những con quái vật này sẽ tấn công làm hại con người. Ở một số ít, họ sẽ không bị biến đổi thành hình dạng gớm ghiếc, ngược lại sẽ có sức mạnh và khả năng tự tái tạo sau khi bị thương. Tuy nhiên ngay cả trong trường hợp ấy, người nhiễm bệnh vẫn tồn tại nguy cơ chịu sự chi phối của con quái vật bên trong họ và có thể biến đổi bất cứ lúc nào. 

Bộ phim đi theo câu chuyện của một người nhiễm bệnh nhưng không bị biến đổi như vậy, và cách mà nhóm người sống cùng chung cư với cậu ta đối xử với một con quái vật tiềm tàng như cậu ta, cũng như cách họ vượt qua những trở ngại khi hiểm nguy rình rập khắp nơi. 

Dù phim còn có nhiều chi tiết khiến mình tiếc nuối, như cái chết của anh theo Chúa, hay sự sắp xếp tuyến tình cảm của các nhân vật chưa hợp ý mình lắm (dù nó chỉ là phần phụ trong phim), nhưng không thể phủ nhận Sweet Home là bộ phim mà mình thích nhất trong vòng một năm trở lại đây. 

Phim quái gì mà đạo diễn chọn toàn người đẹp lại diễn tốt, mỗi người một vẻ, mà dù nhem nhuốc, phờ phạc, mặt dính đầy máu hay sẹo lỗ chỗ thì vẫn đẹp kinh lên được. Đẹp không phải vì hóa trang tồi, mà vì diễn viên đẹp quá nên dù trát bao nhiêu máu hay tro bụi lên mặt thì vẫn đẹp. Nhân vật thì ai cũng thú vị, mỗi người một tính cách và khá là điển hình cho loại tính cách mà anh/ cô ta đại diện. 

Mình ấn tượng nhất câu nói của một nhân vật ở tập 9: "Họ đã cố gắng tách con quái vật ra khỏi người tôi. Nhưng họ không thể làm được, vì quái vật không ở trong tôi. Quái vật chính là tôi." Có lẽ nó cũng chính là ý nghĩa của bộ phim này (hoặc nói đúng hơn là ý nghĩa của phim này theo cách hiểu của mình). 

Trong mỗi chúng ta luôn tồn tại một con quái vật. Ta không thể đuổi nó đi được, mà chỉ có thể sống cùng nó và cố gắng kiềm chế nó. Ai cũng có thể trở thành quái vật nếu không thể khống chế được bản ngã đầy hận thù, tham lam và xấu xa của mình.

Phần một của phim đã khép lại với một cái kết mở. Thực sự mong chờ phần hai. Và mong nhân vật yêu thích nhất của mình là bạn thủ lĩnh bốn mắt đừng chết nhé, huhu.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét