1. Đọc lại "Rừng Na Uy". Lần này đọc nó bằng một linh hồn hoang vắng và lạnh lẽo. Và mình nhận ra rằng nó rất đẹp. Đẹp hơn cả sự tưởng tượng của mình về những gì có thể của một tiểu thuyết Nhật. Và mình không hề ngạc nhiên là khi đọc xong rồi, mình vẫn có thể mở ra một đoạn bất kì và say sưa đọc lại.
Mình thích từ "méo mó" mà dịch giả dùng. "Méo mó", "thối rữa", "tan rã".
Mình thích cái văn phong đẹp như thơ, cái lối hội thoại đậm chất phương Tây thông minh và hài hước."Rừng Na Uy" không phải là cuộc sống, mà là một phần cuộc sống. Không phải là hiện thực, mà là một phần hiện thực. Mình không nhìn thấy mình trong đó, nhưng mình thích những gì mà mình nhìn thấy. Cái không khí của đêm mưa tháng Tư khi Toru ngủ với Naoko, cái buổi chiều ngoài bìa rừng mùa thu lúc Toru ở viện điều dưỡng, cái màu đỏ rực của hoàng hôn khi Toru bất chợt nhớ lại Hatsumi... Có lẽ là nếu mình kể hết thì rất nhiều.
Đã rất lâu, rất lâu, mình không được đọc một cái gì kì lạ và giản dị đến vậy.
2. Hôm qua xem TV, thấy một thằng cha đẹp trai điên đảo. Và mình đã tự nhủ rằng, ôi, shit, nó giống anh. Giống từ cái cặp kính cho đến cái kiểu nói, cái vẻ tỉnh bơ khi khi nói với cô gái trước mặt rằng cô ta không đẹp. Ts, em tự nhủ, sao trong một ngày mà em thấy những 2 thằng cha giống anh. Một thằng trong sách và một thằng trên TV. Không hoàn toàn giống đâu. Và em chắc hẳn là những người quen biết anh sẽ nhảy dựng lên mà phản đối em nếu họ nghe em nói rằng anh giống Nagasawa. Em chẳng chấp. Em vui vì có thể em là người duy nhất nhìn vào anh theo cái kiểu như thế này. Và em chắc chắn rằng chẳng có ai nhìn vào sâu trong tim anh giống như em đâu.
3. Dạo này đầu óc mình rất hỗn loạn. Mọi thứ xuất phát từ não mình đều không đến được đích. Não mình đang biến thành bùn nhão, tối tăm và vô dụng. Trí nhớ mình thì tồi tệ khủng khiếp. Mình không thể nhớ được món quà Sinh Nhật mà mình định mua tặng một người bạn trước đó 20 phút là gì. Mình không thể nhớ là mình đã định đọc lại đoạn nào ngay khi cả chưa gấp cuốn sách lại. Thật điên rồ. Rõ ràng là mình đang có vấn đề với cái hệ đang chạy chằng chịt khắp cơ thể mình. Thật may là mình biết rằng mình "méo mó".
4. "Đừng đi. Ở lại đây, anh sẽ lo cho em"."Muộn rồi. CHo dù bây giờ có một triệu tình yêu, trái tim em cũng không thể nào ấm lên được nữa."
5. Huyết thống là một điều kì lạ. Khi ta yêu một ai đó, ta cứ nghĩ rằng mình sẽ yêu người ấy suốt đời. Nhưng thật ra tình cảm giữa một người đàn ông và một người đàn bà rất dễ thay đổi. Chỉ có những gì thuộc về máu mủ, như cha và con, là mãi mãi chẳng bao giờ thay đổi được.
Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009
Tôi lại mơ thấy mình chạy như bay xuống các bậc cầu thang.
Cô giúp việc của dì tôi ở đoạn trước của giấc mơ coi tôi như kẻ thù bỗng dưng trở thành một người bạn gái thân thiết có khuôn mặt buồn rầu xa vắng. Tôi thấy tôi và cô cùng bước bên nhau trên một con đường nhỏ. Rồi cô dừng lại, ôm một vài người như thể họ là bạn cũ lâu ngày gặp lại. Tôi không nhớ nổi tại sao trong giấc mơ của tôi cô lại dừng lại và ôm họ, nhưng đó là một lí do rất logic. Phải, mọi thứ đều rất logic trong giấc mơ tưởng chừng như phi logic của tôi. Khi những người kia đã tan biến vào đâu đó trong mơ, với một vẻ mặt buồn rầu một cách bình thản, như thể cô đã mang vẻ mặt đó một triệu năm rồi, cô đưa cho tôi một chiếc bánh quy mốc xanh mốc đỏ như thể có tuổi thọ bằng cả vẻ mặt buồn rầu của cô ấy.
"Tôi đã lấy nó trong túi áo của anh ta".
"Anh ta" chính là người mà cô ấy vừa ôm.
Tôi thấy mình trong mơ bị một sự sợ hãi xâm chiếm. Cái cách cô ấy nói với tôi rất giống như là cô ấy đang cố nói rằng anh ta là một cương thi, chỉ có điều là vẻ bề ngoài của anh ta hoàn toàn bảnh trai, và tuổi thọ của cái bánh quy mốc ấy chính là số ngày mà anh ta đã chết. Thật buồn cười, cô ấy bảo rằng cô ấy sẽ ăn cái bánh quy mốc meo ấy. Nỗi sợ hãi vẫn xâm chiếm lấy tôi ở trong mơ. Tôi muốn ngăn cản cô ấy nhưng tôi lại chỉ im lặng. Cô ấy đưa cho tôi một cái bánh quy còn mới và bảo tôi ăn đi. Tôi nói rằng tôi không muốn ăn, nhưng nhìn vẻ mặt buồn rầu ấy tôi lại không nỡ từ chối. Bằng một vài cử chỉ mà tôi nghĩ rằng mình có thể đánh lừa được cô ấy, tôi cắn một miếng bánh và nhả vào lòng bàn tay, sau đó đút cả miếng bánh đã cắn ra đó và cả miếng bánh dở kia vào trong túi áo mình. Tôi muốn ngăn không cho cô ấy ăn cái bánh quy mốc, nhưng tôi đã không làm gì cả. Cứ như thể tôi đang nằm mơ là một kịch bản gia kiêm đạo diễn, còn tôi ở trong mơ là một diễn viên. Chúng tôi là một nhưng cũng đồng thời không phải là nhau. Tôi chờ đợi giây phút cô ấy ngã xuống vì bị trúng độc và đã sẵn sàng để kêu to lên.
Tôi cứ chờ. Cứ chờ.
Nhưng cuối cùng người ngã xuống lại không phải là cô ấy mà lại là một cô gái đứng cách chúng tôi không xa.
Rồi sau đó, giấc mơ của tôi bị đẩy sang một vùng khác, bỏ rơi cái bánh quy mốc meo cùng với khuôn mặt buồn rầu khiến tim tôi não nề kia.
Cô giúp việc của dì tôi ở đoạn trước của giấc mơ coi tôi như kẻ thù bỗng dưng trở thành một người bạn gái thân thiết có khuôn mặt buồn rầu xa vắng. Tôi thấy tôi và cô cùng bước bên nhau trên một con đường nhỏ. Rồi cô dừng lại, ôm một vài người như thể họ là bạn cũ lâu ngày gặp lại. Tôi không nhớ nổi tại sao trong giấc mơ của tôi cô lại dừng lại và ôm họ, nhưng đó là một lí do rất logic. Phải, mọi thứ đều rất logic trong giấc mơ tưởng chừng như phi logic của tôi. Khi những người kia đã tan biến vào đâu đó trong mơ, với một vẻ mặt buồn rầu một cách bình thản, như thể cô đã mang vẻ mặt đó một triệu năm rồi, cô đưa cho tôi một chiếc bánh quy mốc xanh mốc đỏ như thể có tuổi thọ bằng cả vẻ mặt buồn rầu của cô ấy.
"Tôi đã lấy nó trong túi áo của anh ta".
"Anh ta" chính là người mà cô ấy vừa ôm.
Tôi thấy mình trong mơ bị một sự sợ hãi xâm chiếm. Cái cách cô ấy nói với tôi rất giống như là cô ấy đang cố nói rằng anh ta là một cương thi, chỉ có điều là vẻ bề ngoài của anh ta hoàn toàn bảnh trai, và tuổi thọ của cái bánh quy mốc ấy chính là số ngày mà anh ta đã chết. Thật buồn cười, cô ấy bảo rằng cô ấy sẽ ăn cái bánh quy mốc meo ấy. Nỗi sợ hãi vẫn xâm chiếm lấy tôi ở trong mơ. Tôi muốn ngăn cản cô ấy nhưng tôi lại chỉ im lặng. Cô ấy đưa cho tôi một cái bánh quy còn mới và bảo tôi ăn đi. Tôi nói rằng tôi không muốn ăn, nhưng nhìn vẻ mặt buồn rầu ấy tôi lại không nỡ từ chối. Bằng một vài cử chỉ mà tôi nghĩ rằng mình có thể đánh lừa được cô ấy, tôi cắn một miếng bánh và nhả vào lòng bàn tay, sau đó đút cả miếng bánh đã cắn ra đó và cả miếng bánh dở kia vào trong túi áo mình. Tôi muốn ngăn không cho cô ấy ăn cái bánh quy mốc, nhưng tôi đã không làm gì cả. Cứ như thể tôi đang nằm mơ là một kịch bản gia kiêm đạo diễn, còn tôi ở trong mơ là một diễn viên. Chúng tôi là một nhưng cũng đồng thời không phải là nhau. Tôi chờ đợi giây phút cô ấy ngã xuống vì bị trúng độc và đã sẵn sàng để kêu to lên.
Tôi cứ chờ. Cứ chờ.
Nhưng cuối cùng người ngã xuống lại không phải là cô ấy mà lại là một cô gái đứng cách chúng tôi không xa.
Rồi sau đó, giấc mơ của tôi bị đẩy sang một vùng khác, bỏ rơi cái bánh quy mốc meo cùng với khuôn mặt buồn rầu khiến tim tôi não nề kia.
Không phải mơ.
Nhân loại rời xa tim tôi
Trong một cơn mơ tuyệt vọng
Tôi là đứa trẻ mồ côi
Bơi qua đời quá nhiều mê trôi.
Nhân loại chìm trong cơn đau
Đâu thừa ai lo tôi vụng dại
Nhân loại mải thương thân mình
Cũng như tôi lo thương lấy tôi.
Nhân loại cùng nhau đi hoang
Đi cùng tôi trong cơn tuyệt vọng
Đường rất khác và đường rất rộng
Bởi thế nên ai cũng cô đơn.
Nhìn ra nhân loại bao la
Xót xa đâu riêng mình ta
Xin được làm một nụ cười
Bay đến đậu trên môi triệu người.
Cuối cùng thì cái linh hồn này cũng bay về với cái thể xác mà nó đã từng rời bỏ để đi hoang. Một vài linh hồn khác lại bay đi. Ừ. Bay đi. Đời ta đâu đủ dài đủ rộng để chứa chấp cho đủ từng ấy kiếp người.
Có đôi khi, thấy cái sự đi qua tháng ngày của mình không giống với một sự trưởng thành, mà chỉ đơn giản là một sự thay đổi, một sự luân phiên giữa các linh hồn quen đi hoang. Cái này gọi là gì? Một vòng luẩn quẩn chăng? Phải, đời mình chỉ là một cái vòng luẩn quẩn.
Trong một cơn mơ tuyệt vọng
Tôi là đứa trẻ mồ côi
Bơi qua đời quá nhiều mê trôi.
Nhân loại chìm trong cơn đau
Đâu thừa ai lo tôi vụng dại
Nhân loại mải thương thân mình
Cũng như tôi lo thương lấy tôi.
Nhân loại cùng nhau đi hoang
Đi cùng tôi trong cơn tuyệt vọng
Đường rất khác và đường rất rộng
Bởi thế nên ai cũng cô đơn.
Nhìn ra nhân loại bao la
Xót xa đâu riêng mình ta
Xin được làm một nụ cười
Bay đến đậu trên môi triệu người.
Cuối cùng thì cái linh hồn này cũng bay về với cái thể xác mà nó đã từng rời bỏ để đi hoang. Một vài linh hồn khác lại bay đi. Ừ. Bay đi. Đời ta đâu đủ dài đủ rộng để chứa chấp cho đủ từng ấy kiếp người.
Có đôi khi, thấy cái sự đi qua tháng ngày của mình không giống với một sự trưởng thành, mà chỉ đơn giản là một sự thay đổi, một sự luân phiên giữa các linh hồn quen đi hoang. Cái này gọi là gì? Một vòng luẩn quẩn chăng? Phải, đời mình chỉ là một cái vòng luẩn quẩn.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)