Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

Không phải mơ.

Nhân loại rời xa tim tôi
Trong một cơn mơ tuyệt vọng
Tôi là đứa trẻ mồ côi
Bơi qua đời quá nhiều mê trôi.

Nhân loại chìm trong cơn đau
Đâu thừa ai lo tôi vụng dại
Nhân loại mải thương thân mình
Cũng như tôi lo thương lấy tôi.

Nhân loại cùng nhau đi hoang
Đi cùng tôi trong cơn tuyệt vọng
Đường rất khác và đường rất rộng
Bởi thế nên ai cũng cô đơn.

Nhìn ra nhân loại bao la
Xót xa đâu riêng mình ta
Xin được làm một nụ cười
Bay đến đậu trên môi triệu người.

Cuối cùng thì cái linh hồn này cũng bay về với cái thể xác mà nó đã từng rời bỏ để đi hoang. Một vài linh hồn khác lại bay đi. Ừ. Bay đi. Đời ta đâu đủ dài đủ rộng để chứa chấp cho đủ từng ấy kiếp người.

Có đôi khi, thấy cái sự đi qua tháng ngày của mình không giống với một sự trưởng thành, mà chỉ đơn giản là một sự thay đổi, một sự luân phiên giữa các linh hồn quen đi hoang. Cái này gọi là gì? Một vòng luẩn quẩn chăng? Phải, đời mình chỉ là một cái vòng luẩn quẩn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét