Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

Tạp.

1. Đọc lại "Rừng Na Uy". Lần này đọc nó bằng một linh hồn hoang vắng và lạnh lẽo. Và mình nhận ra rằng nó rất đẹp. Đẹp hơn cả sự tưởng tượng của mình về những gì có thể của một tiểu thuyết Nhật. Và mình không hề ngạc nhiên là khi đọc xong rồi, mình vẫn có thể mở ra một đoạn bất kì và say sưa đọc lại.

Mình thích từ "méo mó" mà dịch giả dùng. "Méo mó", "thối rữa", "tan rã".

Mình thích cái văn phong đẹp như thơ, cái lối hội thoại đậm chất phương Tây thông minh và hài hước."Rừng Na Uy" không phải là cuộc sống, mà là một phần cuộc sống. Không phải là hiện thực, mà là một phần hiện thực. Mình không nhìn thấy mình trong đó, nhưng mình thích những gì mà mình nhìn thấy. Cái không khí của đêm mưa tháng Tư khi Toru ngủ với Naoko, cái buổi chiều ngoài bìa rừng mùa thu lúc Toru ở viện điều dưỡng, cái màu đỏ rực của hoàng hôn khi Toru bất chợt nhớ lại Hatsumi... Có lẽ là nếu mình kể hết thì rất nhiều.

Đã rất lâu, rất lâu, mình không được đọc một cái gì kì lạ và giản dị đến vậy.

2. Hôm qua xem TV, thấy một thằng cha đẹp trai điên đảo. Và mình đã tự nhủ rằng, ôi, shit, nó giống anh. Giống từ cái cặp kính cho đến cái kiểu nói, cái vẻ tỉnh bơ khi khi nói với cô gái trước mặt rằng cô ta không đẹp. Ts, em tự nhủ, sao trong một ngày mà em thấy những 2 thằng cha giống anh. Một thằng trong sách và một thằng trên TV. Không hoàn toàn giống đâu. Và em chắc hẳn là những người quen biết anh sẽ nhảy dựng lên mà phản đối em nếu họ nghe em nói rằng anh giống Nagasawa. Em chẳng chấp. Em vui vì có thể em là người duy nhất nhìn vào anh theo cái kiểu như thế này. Và em chắc chắn rằng chẳng có ai nhìn vào sâu trong tim anh giống như em đâu.

3. Dạo này đầu óc mình rất hỗn loạn. Mọi thứ xuất phát từ não mình đều không đến được đích. Não mình đang biến thành bùn nhão, tối tăm và vô dụng. Trí nhớ mình thì tồi tệ khủng khiếp. Mình không thể nhớ được món quà Sinh Nhật mà mình định mua tặng một người bạn trước đó 20 phút là gì. Mình không thể nhớ là mình đã định đọc lại đoạn nào ngay khi cả chưa gấp cuốn sách lại. Thật điên rồ. Rõ ràng là mình đang có vấn đề với cái hệ đang chạy chằng chịt khắp cơ thể mình. Thật may là mình biết rằng mình "méo mó".

4. "Đừng đi. Ở lại đây, anh sẽ lo cho em"."Muộn rồi. CHo dù bây giờ có một triệu tình yêu, trái tim em cũng không thể nào ấm lên được nữa."

5. Huyết thống là một điều kì lạ. Khi ta yêu một ai đó, ta cứ nghĩ rằng mình sẽ yêu người ấy suốt đời. Nhưng thật ra tình cảm giữa một người đàn ông và một người đàn bà rất dễ thay đổi. Chỉ có những gì thuộc về máu mủ, như cha và con, là mãi mãi chẳng bao giờ thay đổi được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét