Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

Tôi lại mơ thấy mình chạy như bay xuống các bậc cầu thang.

Cô giúp việc của dì tôi ở đoạn trước của giấc mơ coi tôi như kẻ thù bỗng dưng trở thành một người bạn gái thân thiết có khuôn mặt buồn rầu xa vắng. Tôi thấy tôi và cô cùng bước bên nhau trên một con đường nhỏ. Rồi cô dừng lại, ôm một vài người như thể họ là bạn cũ lâu ngày gặp lại. Tôi không nhớ nổi tại sao trong giấc mơ của tôi cô lại dừng lại và ôm họ, nhưng đó là một lí do rất logic. Phải, mọi thứ đều rất logic trong giấc mơ tưởng chừng như phi logic của tôi. Khi những người kia đã tan biến vào đâu đó trong mơ, với một vẻ mặt buồn rầu một cách bình thản, như thể cô đã mang vẻ mặt đó một triệu năm rồi, cô đưa cho tôi một chiếc bánh quy mốc xanh mốc đỏ như thể có tuổi thọ bằng cả vẻ mặt buồn rầu của cô ấy.

"Tôi đã lấy nó trong túi áo của anh ta".

"Anh ta" chính là người mà cô ấy vừa ôm.

Tôi thấy mình trong mơ bị một sự sợ hãi xâm chiếm. Cái cách cô ấy nói với tôi rất giống như là cô ấy đang cố nói rằng anh ta là một cương thi, chỉ có điều là vẻ bề ngoài của anh ta hoàn toàn bảnh trai, và tuổi thọ của cái bánh quy mốc ấy chính là số ngày mà anh ta đã chết. Thật buồn cười, cô ấy bảo rằng cô ấy sẽ ăn cái bánh quy mốc meo ấy. Nỗi sợ hãi vẫn xâm chiếm lấy tôi ở trong mơ. Tôi muốn ngăn cản cô ấy nhưng tôi lại chỉ im lặng. Cô ấy đưa cho tôi một cái bánh quy còn mới và bảo tôi ăn đi. Tôi nói rằng tôi không muốn ăn, nhưng nhìn vẻ mặt buồn rầu ấy tôi lại không nỡ từ chối. Bằng một vài cử chỉ mà tôi nghĩ rằng mình có thể đánh lừa được cô ấy, tôi cắn một miếng bánh và nhả vào lòng bàn tay, sau đó đút cả miếng bánh đã cắn ra đó và cả miếng bánh dở kia vào trong túi áo mình. Tôi muốn ngăn không cho cô ấy ăn cái bánh quy mốc, nhưng tôi đã không làm gì cả. Cứ như thể tôi đang nằm mơ là một kịch bản gia kiêm đạo diễn, còn tôi ở trong mơ là một diễn viên. Chúng tôi là một nhưng cũng đồng thời không phải là nhau. Tôi chờ đợi giây phút cô ấy ngã xuống vì bị trúng độc và đã sẵn sàng để kêu to lên.

Tôi cứ chờ. Cứ chờ.

Nhưng cuối cùng người ngã xuống lại không phải là cô ấy mà lại là một cô gái đứng cách chúng tôi không xa.

Rồi sau đó, giấc mơ của tôi bị đẩy sang một vùng khác, bỏ rơi cái bánh quy mốc meo cùng với khuôn mặt buồn rầu khiến tim tôi não nề kia.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét