Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

Hết phim

Em nằm xuống giữa chiều Đông lặng lẽ
Gió khóc cùng tôi nỗi nhớ thương em
Bầu trời buồn
mây trắng để tang em
Thiên đường ở trên cao
em có bao giờ tìm thấy?

Em nằm xuống giữa tuổi hoa 17
Giữa bao nhiêu nước mắt nghẹn ngào
Giữa tiếc thương của bao người
dẫu chỉ là xa lạ
Bạn bè hôm qua còn bên em ríu rít
Bây giờ bên em là cát bụi hoang xa

Phía trên em nằm
hoa và hoa
Trắng lạnh lẽo giữa nơi hoang vắng
Đêm Đông tôi ủ ấm bàn tay lạnh
Cát bụi lạnh lùng
em nằm dưới đó có lạnh không?

Em ra đi giữa một ngày sắp hồng
Không tin nổi dù đó là sự thật
Trời khóc em bằng mưa mặn chát
Tôi khóc em bằng bài thơ
chẳng biết gửi về đâu.
(Tháng 11.2003)

Ngồi gõ lại những dòng này vì có người nói muốn đọc lại. Dù mình thấy nó sến sẩm vô cùng.

Cũng có chút xúc động khi nhớ lại những cảm giác ấy. Cảm giác hoang mang khi không có một điều gì để bấu víu giữa cuộc đời. Dù giờ đây nhớ lại, tin rằng những tuyệt vọng đã từng mang đó chỉ là kết quả của nỗi cô đơn và những hormon của tuổi dậy thì mà thôi.

Cũng tròn 10 năm rồi. Nhưng mình chẳng lớn thêm chút nào cả. Chỉ là sự hoán đổi những nhân cách cộng với những kiến thức chắp vá ngô nghê lệch lạc trầm trọng với thị hiếu đám đông.

Cũng vui. Thể xác thì già đi. Còn tâm hồn vẫn thế. Linh hồn những đứa trẻ thay phiên nhau trú ngụ trong cái thể xác này tạo thành một vòng luẩn quẩn như hình xoắn ốc. Rồi có một ngày chúng sẽ gặp nhau ở giữa tâm vòng tròn, oánh nhau lọan xì ngầu và thế là đoàng. Hết phim.

2 nhận xét: