Thứ Hai, 26 tháng 9, 2016
Gốc cây mùa thu
Tôi đi ngang một gốc cây mùa thu
Gốc cây không nói gì với tôi cả
Gốc cây chỉ vẫy chào tôi bằng những nhành cây phân ly như những con đường tự chia làm nhiều ngả
Tôi chào gốc cây bằng một nụ cười
Nụ cười của tôi là hồi ức lặng im
Là ánh sáng màu vàng đang tan trong đêm tối
Nụ cười có lẽ làm bóng đêm bối rối
Không biết nên hoang mang hay nên hạnh phúc bây giờ
Hạnh phúc bây giờ là một bài thơ
Tôi đang ngồi đây
Nhớ về gốc cây mùa thu
Dưới ánh đèn vàng
Lặng im như hồi ức.
(HN 25.09.2016)
Thứ Ba, 13 tháng 9, 2016
Angelina Jordan
Có hai thứ của Na Uy, một đất nước mà tôi hầu như không có hiểu biết gì, khiến tôi kinh ngạc và ngưỡng mộ, đó là anh em nhà Ylvis và Angelina Jordan. Mỗi lần xem những màn trình diễn của họ, tôi thực sự có cảm giác bản thân là một sinh vật chưa được tiến hóa.
Và mỗi lần xem hay đọc về những tài năng nhỏ tuổi như Angelina Jordan, tôi luôn thấy có những người thể hiện sự nuối tiếc dành cho những đứa trẻ ấy bởi sự vắng bóng của một tuổi thơ đúng nghĩa mà theo họ là nên hồn nhiên, ngây thơ và ngờ nghệch. Họ nuối tiếc cho những tài năng nhỏ tuổi ấy chỉ bởi vì chúng không được chơi đùa với bạn bè cùng trang lứa, không cãi nhau chí chóe khóc lóc om sòm, không hỏi những câu hỏi ngây ngô ngớ ngẩn, vân vân. Thứ tiếc nuối thương cảm đó không bao giờ tồn tại trong tôi.
Đối với tôi, trẻ em không nhất thiết lúc nào cũng phải hồn nhiên. Tôi chấp nhận việc có những đứa trẻ vượt ra ngoài giới hạn thông thường của loài người, và chúng có một cuộc sống khác biệt với những đứa trẻ khác. Điều quan trọng là chúng ý thức được bản thân và sống hạnh phúc với sự khác biệt của mình. Giáo dục được sinh ra là để triệt tiêu sự hồn nhiên của con người, biến chúng ta thành những sinh vật có nhận thức, có lý trí. Nếu một vài đứa trẻ không cần đến tác động bên ngoài để triệt tiêu sự hồn nhiên đó, tôi cảm thấy ngưỡng mộ chúng. Đối với tôi, đơn giản chúng là những sinh vật ưu việt hơn. Như cô bé Angelina Jordan lúc nào cũng đi chân trần lên sân khấu này.
Và mỗi lần xem hay đọc về những tài năng nhỏ tuổi như Angelina Jordan, tôi luôn thấy có những người thể hiện sự nuối tiếc dành cho những đứa trẻ ấy bởi sự vắng bóng của một tuổi thơ đúng nghĩa mà theo họ là nên hồn nhiên, ngây thơ và ngờ nghệch. Họ nuối tiếc cho những tài năng nhỏ tuổi ấy chỉ bởi vì chúng không được chơi đùa với bạn bè cùng trang lứa, không cãi nhau chí chóe khóc lóc om sòm, không hỏi những câu hỏi ngây ngô ngớ ngẩn, vân vân. Thứ tiếc nuối thương cảm đó không bao giờ tồn tại trong tôi.
Đối với tôi, trẻ em không nhất thiết lúc nào cũng phải hồn nhiên. Tôi chấp nhận việc có những đứa trẻ vượt ra ngoài giới hạn thông thường của loài người, và chúng có một cuộc sống khác biệt với những đứa trẻ khác. Điều quan trọng là chúng ý thức được bản thân và sống hạnh phúc với sự khác biệt của mình. Giáo dục được sinh ra là để triệt tiêu sự hồn nhiên của con người, biến chúng ta thành những sinh vật có nhận thức, có lý trí. Nếu một vài đứa trẻ không cần đến tác động bên ngoài để triệt tiêu sự hồn nhiên đó, tôi cảm thấy ngưỡng mộ chúng. Đối với tôi, đơn giản chúng là những sinh vật ưu việt hơn. Như cô bé Angelina Jordan lúc nào cũng đi chân trần lên sân khấu này.
Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016
27.08.2016
Khi tổ hợp âm thanh ấy gợi lên trong tôi một nỗi buồn nhẹ nhõm và thanh thản, tôi muốn nói với ai đó, ai cũng được, rằng sau này đây sẽ là nhạc phát trong đám tang của tôi, nếu như tôi có một đám tang, và được tự chọn nhạc cho sự ra đi của mình. Nhưng rồi một ai đó trong tôi, cái kẻ mang trên mình đầy hai chữ trải nghiệm với những thất bại với cuộc đời, đã cười khẩy, tinh vi nói rằng, sao ngươi vẫn còn trọng hình thức và thích chứng tỏ mình như một con bé mới dậy thì như vậy? Nhạc gì phát trong đám tang của mình thì quan trọng lắm sao?
Nàng đứng đó, nhìn xuyên qua tôi bằng một ánh nhìn thủy tinh ngạo mạn. Ngươi sẽ không thắng nổi cuộc đời. Nàng nói. Rồi bản nhạc ấy sẽ không phải là bản nhạc phát trong đám tang của ngươi. Nhưng không vì thế mà ngươi không có một sự ra đi thanh thản.
Tôi nhìn nàng, cố tỏ ra bướng bỉnh, y như một con bé mới dậy thì. Thì đã sao. Mẹ kiếp, tại sao tôi lại không được chọn trước nhạc đám ma cho mình chứ. Tại sao tôi không thể biến sự ra đi của mình thành một sự giã từ thanh thản và nhẹ nhàng trong sự diệu kỳ của thứ âm nhạc khiến tôi có thể chìm đắm mà chết đi?
Tại sao ngươi lại làm vấy bẩn những tươi đẹp của cuộc đời bằng định kiến qua những trải nghiệm chẳng mấy tốt đẹp của ngươi, và chỉ của ngươi mà thôi?
Nàng đứng đó, nhìn xuyên qua tôi bằng một ánh nhìn thủy tinh ngạo mạn. Ngươi sẽ không thắng nổi cuộc đời. Nàng nói. Rồi bản nhạc ấy sẽ không phải là bản nhạc phát trong đám tang của ngươi. Nhưng không vì thế mà ngươi không có một sự ra đi thanh thản.
Tôi nhìn nàng, cố tỏ ra bướng bỉnh, y như một con bé mới dậy thì. Thì đã sao. Mẹ kiếp, tại sao tôi lại không được chọn trước nhạc đám ma cho mình chứ. Tại sao tôi không thể biến sự ra đi của mình thành một sự giã từ thanh thản và nhẹ nhàng trong sự diệu kỳ của thứ âm nhạc khiến tôi có thể chìm đắm mà chết đi?
Tại sao ngươi lại làm vấy bẩn những tươi đẹp của cuộc đời bằng định kiến qua những trải nghiệm chẳng mấy tốt đẹp của ngươi, và chỉ của ngươi mà thôi?
Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2016
26.8.2016
Khi tôi đứng đó đợi cơn gió mùa thu thổi qua, nỗi cô đơn dày đặc như bóng đêm kéo đến lấp đầy không gian nơi tôi tồn tại. Lúc đó, tôi chỉ muốn nói với cuộc đời rằng tôi xin thua rồi. Tôi không thoát nổi cái vỏ bọc nhỏ bé và yếu đuối đang chứa chấp tôi này. Nước mắt tôi cứ thế trào ra. Xung quanh tôi không có ai cả, vì thế tôi để nó tự do rơi.
Trên đường về, tôi cứ nghĩ tới câu thơ của Lý Thương Ẩn. Lúc đó tôi nghĩ có lẽ mình cũng có số phận như ngọn nến ấy, cháy hết thì mới cạn nước mắt. Linh hồn tôi sụp đổ tan tành trước nỗi cô đơn đặc quánh đang bao trùm lấy tôi.
Tất cả chỉ vì trưa nay tôi bỏ bữa và dạ dày sụp đổ lúc hoàng hôn.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)