Nàng đứng đó, nhìn xuyên qua tôi bằng một ánh nhìn thủy tinh ngạo mạn. Ngươi sẽ không thắng nổi cuộc đời. Nàng nói. Rồi bản nhạc ấy sẽ không phải là bản nhạc phát trong đám tang của ngươi. Nhưng không vì thế mà ngươi không có một sự ra đi thanh thản.
Tôi nhìn nàng, cố tỏ ra bướng bỉnh, y như một con bé mới dậy thì. Thì đã sao. Mẹ kiếp, tại sao tôi lại không được chọn trước nhạc đám ma cho mình chứ. Tại sao tôi không thể biến sự ra đi của mình thành một sự giã từ thanh thản và nhẹ nhàng trong sự diệu kỳ của thứ âm nhạc khiến tôi có thể chìm đắm mà chết đi?
Tại sao ngươi lại làm vấy bẩn những tươi đẹp của cuộc đời bằng định kiến qua những trải nghiệm chẳng mấy tốt đẹp của ngươi, và chỉ của ngươi mà thôi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét