Thứ Ba, 13 tháng 9, 2016

Angelina Jordan

Có hai thứ của Na Uy, một đất nước mà tôi hầu như không có hiểu biết gì, khiến tôi kinh ngạc và ngưỡng mộ, đó là anh em nhà Ylvis và Angelina Jordan. Mỗi lần xem những màn trình diễn của họ, tôi thực sự có cảm giác bản thân là một sinh vật chưa được tiến hóa.

Và mỗi lần xem hay đọc về những tài năng nhỏ tuổi như Angelina Jordan, tôi luôn thấy có những người thể hiện sự nuối tiếc dành cho những đứa trẻ ấy bởi sự vắng bóng của một tuổi thơ đúng nghĩa mà theo họ là nên hồn nhiên, ngây thơ và ngờ nghệch. Họ nuối tiếc cho những tài năng nhỏ tuổi ấy chỉ bởi vì chúng không được chơi đùa với bạn bè cùng trang lứa, không cãi nhau chí chóe khóc lóc om sòm, không hỏi những câu hỏi ngây ngô ngớ ngẩn, vân vân. Thứ tiếc nuối thương cảm đó không bao giờ tồn tại trong tôi.

Đối với tôi, trẻ em không nhất thiết lúc nào cũng phải hồn nhiên. Tôi chấp nhận việc có những đứa trẻ vượt ra ngoài giới hạn thông thường của loài người, và chúng có một cuộc sống khác biệt với những đứa trẻ khác. Điều quan trọng là chúng ý thức được bản thân và sống hạnh phúc với sự khác biệt của mình. Giáo dục được sinh ra là để triệt tiêu sự hồn nhiên của con người, biến chúng ta thành những sinh vật có nhận thức, có lý trí. Nếu một vài đứa trẻ không cần đến tác động bên ngoài để triệt tiêu sự hồn nhiên đó, tôi cảm thấy ngưỡng mộ chúng. Đối với tôi, đơn giản chúng là những sinh vật ưu việt hơn. Như cô bé Angelina Jordan lúc nào cũng đi chân trần lên sân khấu này.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét