Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2016
26.8.2016
Khi tôi đứng đó đợi cơn gió mùa thu thổi qua, nỗi cô đơn dày đặc như bóng đêm kéo đến lấp đầy không gian nơi tôi tồn tại. Lúc đó, tôi chỉ muốn nói với cuộc đời rằng tôi xin thua rồi. Tôi không thoát nổi cái vỏ bọc nhỏ bé và yếu đuối đang chứa chấp tôi này. Nước mắt tôi cứ thế trào ra. Xung quanh tôi không có ai cả, vì thế tôi để nó tự do rơi.
Trên đường về, tôi cứ nghĩ tới câu thơ của Lý Thương Ẩn. Lúc đó tôi nghĩ có lẽ mình cũng có số phận như ngọn nến ấy, cháy hết thì mới cạn nước mắt. Linh hồn tôi sụp đổ tan tành trước nỗi cô đơn đặc quánh đang bao trùm lấy tôi.
Tất cả chỉ vì trưa nay tôi bỏ bữa và dạ dày sụp đổ lúc hoàng hôn.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét