Tôi đã nghĩ mãi, nghĩ hoài để đặt tên chung cho những người phụ nữ như thế bằng một màu sắc. Đó chỉ là sở thích cá nhân của riêng tôi khi muốn gắn sự vật và hiện tượng với những màu sắc cụ thể. Và tự dưng, cái màu Hạt Dẻ nó hiện ra trong đầu tôi. Phải, tôi muốn lấy cái màu tóc tự nhiên của mình để đặt tên cho những người phụ nữ như thế.
Trước tiên phải nói qua tình cảm của tôi dành cho bộ phim truyền hình này một chút. Tôi mới xem hết tập 8, có nghĩa là mới hết một nửa và kết luận chung là phim dở. Sau khi xem Cinderella's Sister và bị Moon Geun Young thu phục, tôi không nghĩ là bạn ấy lại nhận một kịch bản nhạt nhẽo như Alice phố Cheongdamdong. Và có trời mới biết vì sao tôi ngồi theo dõi tới tận tập 8 rồi mới quyết định dừng. Có lẽ tôi đã hy vọng nó sẽ khá hơn. Nhưng ngược lại, sau 8 tập phim, tôi không thể nào còn chịu đựng được cái sự thiếu Iot cũng như NaCl của cái tay tác giả kịch bản. Tất cả mọi hy vọng tiêu tan.
Nhưng tôi vẫn muốn viết một vài dòng cho một người phụ nữ màu Hạt Dẻ đã xuất hiện trong phim. Người đã khiến tôi động lòng bởi những giọt nước trong suốt rơi ra từ mắt cô. Bởi vì tôi vẫn luôn hận mình không phải là đàn ông để ôm những người phụ nữ như vậy vào lòng.
Tôi đã bắt gặp khá nhiều những người phụ nữ màu Hạt Dẻ trong sách và trên phim, nhưng đây là lần đầu tiên tôi có cái tên chung chính thức để gọi họ. Và dù là xuất hiện trên phim hay trong sách, thì những người phụ nữ này đều luôn xinh đẹp và bị những người xung quanh ghét chết đi được. Như cô gái màu Hạt Dẻ xinh đẹp trong Alice phố Cheongdamdong, Seo Yoon Joo, hay còn gọi là Seo lăng nhăng.
Cô gái Đại Hàn Dân Quốc tên là So Yi Hyun đã diễn khá tròn vai của một người phụ nữ Hạt Dẻ. Tôi thích vẻ đẹp của nàng, không quá rực rỡ, có một chút thông minh và trẻ thơ. Hơi giống Eugene. Và tôi đặc biệt thích cái miệng của nàng lúc nàng cười, có một chút ria mép và dấu hiệu của một cái lúm đồng xu nhỏ xíu bên khóe miệng. Nàng cười duyên chết đi được.
Thực sự tôi chưa gặp một người phụ nữ màu Hạt Dẻ ngoài đời thực bao giờ. Nếu có gặp, chắc tôi cũng sẽ ghét những người phụ nữ như thế. Bởi những người phụ nữ ấy sẽ chẳng bao giờ bộc lộ những phút giây yếu đuối cũng như sự cô đơn của họ cho tôi thấy như trên phim. Nếu họ xuất hiện trước mắt tôi, chắc chắn sẽ trông rất đáng khinh. Giả tạo, kiêu hãnh, tham lam. Chừng ấy thôi là đủ để tôi chẳng bao giờ để tâm đến họ lần thứ hai.
Nhưng nếu một người phụ nữ màu Hạt Dẻ xuất hiện trong một tác phẩm nghệ thuật thì lại khác. Thường là nàng sẽ đẹp theo một kiểu rất nữ tính và đẹp một cách không tẻ nhạt. Đúng là nàng có những hành động rất đáng khinh, nhưng đằng sau cái vẻ kiều mỵ kiêu hãnh của nàng, là một trái tim tự ti và đầy thương tổn. Đằng sau những hào quang lấp lánh mà nàng đạt được bằng những thủ đoạn chẳng đáng tự hào gì, là một sự cô đơn chẳng thể nói thành lời. Có vẻ giống một người phụ nữ cung Thần Nông. Ngu ngốc nhưng có thừa thủ đoạn, tự ti nhưng cũng đầy kiêu hãnh, những khiếm khuyết của nàng đều được bù đắp bằng một quyết tâm đổi đời còn lớn hơn cả tình yêu. Tham vọng và sức mạnh của nàng thật đáng kinh ngạc.
Nhưng nàng không lường trước được rằng, khi nàng đứng trên cái đỉnh cao mà nàng leo mãi mới tới được đó, nàng thậm chí đã đánh mất một phần bản ngã của mình. Nàng không lường trước được mình sẽ mệt mỏi biết bao nhiêu để đeo cho vừa cái mặt nạ mà nàng đã dày công đắp lên. Nàng cũng chẳng ngờ rằng việc giữ cho lâu đài của nàng đừng sụp đổ còn khó hơn là việc xây lên nó. Mỗi lần mệt mỏi, những người phụ nữ màu Hạt Dẻ chỉ biết tìm đến nước mắt. Nàng quá cô đơn. Tòa lâu đài mà nàng xây lên đã ngăn cách nàng với cả thế giới. Những bí mật mà nàng che giấu không cho phép nàng kết bạn với bất cứ một ai. (Mà nói thật là chẳng một ai muốn có một người bạn như nàng. Kể cả tôi.) Mỗi lần người phụ nữ Hạt Dẻ khóc, tôi thấy cả thế giới sụp xuống trên đôi vai gầy của nàng. Tôi thấy trên đôi vai đó gánh nặng của sự toan tính, sợ hãi, cô đơn, yếu đuối và bất lực. Nhưng nàng không có sự lựa chọn khác. Nàng chỉ biết gồng mình lên, trát lại cho khéo chiếc mặt nạ thủy tinh mà bước tiếp. Bởi một khi nàng buông tay, nàng sẽ mất tất cả.
Tôi chỉ mong sao những người phụ nữ Hạt Dẻ trên đời này, dù là trong phim hay trong sách, sẽ luôn có một người đàn ông vị tha và mạnh mẽ đi bên nàng, yêu và nâng niu nàng bằng cả trái tim, chờ đợi nàng và cho nàng một đôi vai để nàng dựa vào khi thế giới của nàng sụp đổ. Bởi dẫu nàng có tỏ ra kiêu hãnh và đáng ghét biết bao nhiêu, thì tận sâu thẳm bên trong, nàng vẫn chỉ là một sinh vật giống cái tự ti và vô cùng đáng thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét