Trời ơi thật sự là không muốn than thở, nhưng ngoài than thở ra em không còn biết viết chi nữa hết. Thực sự là tại sao em lại ngu, ngu, ngu, ngu, ngu thậm tệ đến mức như thế này. Có lẽ từ nay, mỗi ngày em phải chơi ít nhất một ván sodoku hay giải một bài số học cho khả năng tư duy của em nó bớt chạy dần về con số 0 đi.
Em biết em nên đi chơi. Tham gia một câu lạc bộ nào đó. Kết bạn mới với những người cùng sở thích để có thể đàn đúm hội hè cười cười nói nói. Nhưng tận sâu thẳm trong em, em không muốn bước ra khỏi cái vùng an toàn này tí nào. Tận sâu thẳm trong em, em đã mất niềm tin vào nhân loại đến mức không còn tin rằng mình có thể tìm được một người bạn. Tri kỉ thì khó như hái sao trên trời vậy.
Có một sự thực mà em thấy khá buồn cười. Đó là em phát hiện ra em có sức hút đối với những người ít tuổi hơn em. Em hợp với những người trẻ tuổi hơn mình. Đúng ra là em hợp với những người trẻ tuổi hơn mình hơn là những người lớn tuổi hơn. Những cuộc nói chuyện với những người trẻ tuổi hơn thường diễn ra thuận lợi và vui vẻ hơn. Có lẽ từ trong em luôn toát ra cái sự láo toét mà những người lớn tuổi hơn không chấp nhận được. Dù cho bề ngoài em có cư xử bình thường đến bao nhiêu, thì cái phân tử ngông cuồng nổi loạn đã ăn sâu vào tận trong máu em vẫn cứ tìm được cách thoát ra ngoài và nhiễm vào cái không khí mà những người xung quanh em sẽ thở, khiến cho họ có một cảm giác không thoải mái khi tiếp xúc với em, mà có lẽ chính họ cũng chẳng biết tại sao.
Đây chính là bi kịch.
Em không muốn kết bạn với những người trẻ tuổi hơn mình. Thật sự là không. Bởi vì chính em, cũng như những người trẻ tuổi ấy, chính em cũng cần được dẫn dắt bởi những thế lực thông thái và trải đời hơn em. Và ở đây lại xảy ra một bi kịch nữa là, những người thông thái và trả đời hơn em mà em gặp lại không có chung những mối quan tâm với em, khiến em và họ không thể nào nói với nhau một câu chuyện dăm ba câu chứ đừng nói là kết bạn.
Từ hồi bé em đã được biết là em không giống mọi người. Kẻ tử tế thì bảo là em lập dị. Người công bằng thì bảo là em điên rồ. Kẻ thẳng tính thì bảo là em điên. Thêm một bi kịch ở đây là, em biết là họ đúng. Em không giống với đại đa số. Những người mà em gặp, em không biết một ai xem Desperate Housewives chứ đừng nói là nghe Madame Butterfly. Mà em thì không thể nào chơi với các cô bé xem phim Hàn Quốc được. Đúng là em thích phim Hàn thật đấy, nhưng em và những cô bé đó thì cứ gọi là cách xa nhau hàng thập kỉ tiến hóa.
Em thật sự bế tắc như thể một nghệ sĩ không tìm được cảm hứng sáng tác vậy.
Có lẽ đã đến lúc em nên đi đâu đó chơi. Đến một vùng đất lạ. Những khuôn mặt lạ. Một ngôn ngữ lạ.
Phải đó.
Em nên đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét