Thật sự là lúc này, anh ạ, em chỉ muốn nằm xuống ngay lập tức. Ngủ một giấc thật dài. Rồi kệ mẹ đời nó ra sao thì ra.
Trong những năm ấu thơ, không bao giờ em tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày đời em lại có thể nát tan đến mức như thế này. Mới có 26 tuổi, thế mà em có cảm giác như nhận thức của mình mới chỉ bằng một cô gái 19. Trong khi trái tim thì đã vàng úa héo hon rồi.
Lúc đó, khi em băng qua không gian và thời gian với một trái tim héo, em chỉ muốn òa khóc thật to. Khóc nức nở như một đứa trẻ bất lực không đủ chiều cao để mở cánh cửa bước ra thế giới. Đó, em đã coi thường tiền bạc biết bao nhiêu, và bây giờ em phải trả giá cho việc đã coi thường nó. Những gì em đang trải qua bây giờ, chính là cái giá cho sự sai lầm vì đã đánh giá thấp giá trị của đồng tiền.
Đôi khi em thấy cuộc sống tỏ ra quá nguy hiểm. Nguy hiểm đến mức một đứa có triệu chứng tự kỷ và ngu ngốc như em không thể nào chống đỡ kịp. Cho nên, có lẽ là em phải đi học lại từ đầu. Phải học cách gạt bỏ đi những niềm tin ngu xuẩn để mà sống tiếp, nếu em còn muốn sống.
Học cách sống chung với Người Tí Hon vậy.
(Tại sao đến em cũng bỏ viết lâu như thế? Có biết là tôi cần đọc những dòng chữ của em hay không hả em trai?)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét