Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

Nát tan

                                                                               Anh đừng đi, cơn mơ còn dài vô tận.




Bỗng dưng cái cảm giác quen thuộc này xuất hiện.

Bỗng dưng em thấy mình thật yếu đuối, chơi vơi và bé nhỏ. Em cần một điểm tựa, nếu không một chút điên rồ cũng có thể khiến em quên đi mình là ai.

Em đã từng ước như thế nhiều lần. Ước mình có thể quên hết tất cả. Quên đi những gì đã xảy ra trong quá khứ cũng như đang xảy ra trong hiện tại.

Em đã từng ước như thế này hàng trăm lần khi em ở tuổi dậy thì. Em, một đứa tưởng có ý chí sinh tồn cao như vậy, không ngờ cũng đã từng nhiều lần nghĩ đến cái chết.

Em còn nhớ, năm lớp 11, em đã từng vẽ ra cho mình một cái chết thật đẹp.

Em muốn chết trên biển vào lúc bình minh.

Em sẽ đi ra biển. Bình minh lên. Em nằm trên bãi cát dài trắng xóa. Cứ thế nhắm mắt lại và chết đi. Sóng biển sẽ cuốn em ra xa bờ. Một cái chết thật êm ái và đầy cám dỗ. Em đã nghĩ đơn giản rằng, khi đã muốn chết, thì chỉ cần nằm xuống và nhắm mắt lại là chết được.

Em bây giờ, cũng có cảm giác yếu đuối và hoang mang hệt như thế. Em chỉ muốn có một vòng tay ôm lấy em, cho em một chỗ dựa an toàn và ấm áp.

Em, thật sự sắp sụp đổ mất rồi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét