Có một sự kiệt quệ về tinh thần vừa xảy ra. Nó khiến tôi trôi lơ lửng vô định trong cái vùng trống rỗng quen thuộc ấy. Trôi đi như đang trong giấc ngủ say.
Tôi đã quá mệt mỏi với sự mệt mỏi này. Sự mệt mỏi xảy ra sau những lúc tôi phạm một sai lầm nhỏ tí ti nào đó, và sự cầu toàn trong tính cách không để tôi yên. Vì sao chỉ một cái lỗ nhỏ li ti lại có thể khiến tôi bất an và sự cầu toàn của tôi lại có thể tổn thương sâu sắc như thế? Có điều gì trong cái cơ cấu khổng lồ này chịu trách nhiệm về sự tổn thương vô nghĩa đó giúp tôi không?
Tôi không muốn vỡ như những lần trước. Bởi tôi không có khả năng nhặt nhạnh những mảnh linh hồn văng tung tóe khắp nơi đó và chắp vá thành một tôi lành lặn được nữa.
Vì thế, tôi đành nổi giận với Thượng Đế.
Và với cả chính mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét