Có một loài hoa màu đỏ
Mọc ở ngang lưng chừng đồi
Tôi dùng mắt cắt hoa mãi
Sao không rơi vào tay tôi?
(01.09.13)
Đã lâu rồi tôi mới có một sự dịch chuyển về không gian dài như thế. Đến nỗi những cảm xúc cứ bị không gian bóp méo, trở nên mơ hồ và liên tục bị dịch chuyển theo không gian.
Nói chung tôi không thích phượt. Dù kiểu đi của tôi cũng chưa giống phượt, nhưng nó cũng chưa đạt được sự tiện nghi và ấm cúng mà tôi cần ở sự hưởng thụ cuộc sống.
Gần đây, tôi mới phát hiện ra lý do mình không thích đi du lịch. Đó là do tôi ghét sự thay đổi ngắn ngủi. Sự thay đổi không gian trong một thời gian ngắn ngủi dễ khiến tôi bị hụt hẫng.
Tôi ghét phải chuẩn bị đồ đạc cho những chuyến đi xa. Việc phải rời xa những quyển sách của tôi, những đồ dùng thân yêu mà sự hạn chế trong việc đóng gói khiến tôi không thể mang chúng theo cùng được khiến tôi thấy không thoải mái. Việc ghét chuẩn bị hành lý cũng khiến cho việc đóng gói đồ đạc luôn được tôi thực hiện vào sát giờ xuất phát. Mà như thế thì thể nào tôi cũng sẽ dễ quên cái này cái nọ. Thật là chẳng an toàn tí nào. Bất an quá thể.
Tôi bất an ngay trên suốt đường đi. Tôi luôn sợ sự giao tiếp ngắn ngủi giữa mình với không gian trước mắt trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này sẽ tồn tại rất nhiều thiếu sót. Làm sao tôi biết được vẻ đẹp của vùng đất này, nếu không có ít nhất một năm sống ở đây? Tôi muốn nhìn say đắm những mùa khác nhau đi qua vùng đất ấy, chứ không chỉ cái vẻ đẹp hiện tại u sầu phơi bày ra trước mắt tôi kia.
Sự bất an này theo tôi tới tận khi chuyến hành trình kết thúc. Khi rời khỏi chỗ lưu trú, thể nào tôi cũng sẽ lo lắng rằng mình sẽ quên một cái gì đó mặc dù tôi đã kiểm tra cái phòng đó tới tận hai lần, thể nào trên đường về tôi cũng sẽ hỏi người đi cùng rằng cậu đã nhớ cất cái này cái nọ hay chưa. Sự bất an lớn dần khi càng lúc khoảng cách địa lý giữa tôi và vùng đất đó càng bị giãn dần ra. Tôi bắt đầu nhớ nó, nhớ đến cái nơi tôi đã gửi lại một phần ngắn ngủi chẳng hề rực rỡ của cuộc đời mình. Tôi luôn tự nhủ, giá mà được ở thêm chút nữa.
Các bạn trẻ, các bạn có thể đi rất nhiều, nhìn thấy rất lắm. Đã bao giờ các bạn đau và tiếc nuối sâu sắc khi rời xa một vùng đất lạ nào đó như tôi chưa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét