Thật đáng tiếc là Tạo Hóa không cho chúng ta đủ sức mạnh để có thể tồn tại một mình. Người bắt chúng ta phải liên kết với những sinh vật khác. Chúng ta phải liên kết với nhau, đó là vì chính bản thân ta chứ không phải vì bố con thằng nào cả. Thật may mắn, cách liên kết có vẻ dễ dàng và chắc chắn nhất, đó là yêu thương. Chúng ta có thể tồn tại được là nhờ yêu thương chứ không phải là thù hận. Từ thuở hỗn mang, xã hội chưa biết đến những sự tiến hóa tinh thần như luân lý hay đạo đức, thì yêu thương chỉ đơn giản là một phương thức để sinh tồn.
Tôi tin rằng, khi tiến hóa lên thành một sinh vật gọi là vượn tinh khôn hay là bất cứ giống gì trước đó, thì cái ác cũng đến với chúng ta trước cái thiện. Tôi không nói bản chất của chúng ta là ác, chỉ có điều cái ác đến trước, bởi bản năng sinh tồn nên phải tiêu diệt những sinh vật khác. Sau đó, cũng bởi bản năng sinh tồn, bởi nhu cầu liên kết để chống lại kẻ thù, chúng ta mới biết hợp tác và bảo vệ nhau.
(Cũng như thế, tôi tin rằng tình yêu nguyên sơ và thuần khiết không phân biệt giới tính, thậm chí là huyết thống chứ đừng nói đến những thứ ngớ ngẩn như tuổi tác hay địa vị. (Ít nhất người Hy Lạp cổ cũng đồng ý với tôi về khoản này). Chỉ sau khi những tiến bộ về sinh học, mà trước tiên là kinh nghiệm thực tế, cho thấy phép lai cận huyết sẽ cho ra những thế hệ kém phẩm chất hơn lai khác dòng, thì con người mới lên án hôn nhân cận huyết. Cái thứ luân lý này cũng chỉ là kết quả của cái gọi là bản năng sinh tồn mà thôi.)
Như vậy, một kẻ luôn luôn đặt dấu hỏi ở mọi nơi như tôi, kẻ luôn khao khát tự do tuyệt đối vượt ra ngoài sự ràng buộc bởi những giáo điều sáo rỗng, kẻ luôn khát khao tìm về bản chất của mọi điều mà bản thân và nhân loại phải chịu đựng, đã biết vì sao chúng ta phải yêu thương nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét