thấy đời mình chật chội
tỉnh giấc
buồn nóng hổi
nhắm cùng một cốc bia.
2. Đôi khi, giống như lúc nãy, khi nằm trong bóng đêm và mở mắt thao láo nhìn về quá khứ, tôi thấy rõ cuộc đời mình chật hẹp đến nhường nào.
Trước năm 15 tuổi, tôi luôn mang trong mình nỗi oán hận dành cho một vùng đất, cái vùng đất nơi tôi sinh ra và lớn lên, cái vùng đất mà tôi cho rằng cũng tương đối đẹp nhưng quá chật hẹp đến nỗi tôi không thể tìm được một người có thể đồng cảm với mình. Tôi đã tìm mọi cách để rời xa vùng đất ấy để đi về những vùng trời rộng lớn, mà không hề hay biết rằng, khi rời xa nó, tôi sẽ rời xa nơi diễn ra những kí ức của mình, và tôi sẽ càng cô đơn hơn nữa.
Một nơi, tôi cô đơn bởi nó quá chật hẹp. Một nơi, tôi cô đơn bởi nó quá rộng lớn.
Nhưng mà, nơi nào thì cũng là cô đơn.
3. Lâu lắm rồi tôi mới ngồi trong bóng đêm, đốt hết điếu này đến điếu khác. Nỗi cô đơn này không còn là nỗi cô đơn bản năng nữa, mà là nỗi cô đơn vì bị cô lập bởi Văn Minh.
Tôi thường chia nỗi cô đơn ra làm hai loại. Cô đơn loại Một là nỗi cô đơn bản năng, là nỗi cô đơn mà mỗi khi nhìn lên bầu trời đầy sao tôi lại cay đắng nhận ra mình chỉ là một thực thể nhỏ bé có tận cùng trong sự vô cùng. Đó là nỗi cô đơn rộng lớn, có thể đến bất cứ lúc nào khi nghĩ về vũ trụ và những thiên hà, hay về những gì cơ bản nhất của sự sống đang rã nát từng ngày này.
Cô đơn loại Hai là nỗi cô đơn thành thị, là nỗi cô đơn do bị nhốt trong cuộc sống chật chội mà đô thị mang lại, nó xảy đến khi đôi khi giật mình nhận ra sự ít ỏi và lỏng lẻo trong những mối liên kết của bản thân với những linh hồn khác, thể xác khác. Đó là nỗi cô đơn nhỏ hẹp, là nỗi cô đơn mà hàng ngày khiến bao bạn trẻ lên Fb than vãn hoặc đi bar kiếm tình một đêm, là nỗi cô đơn mà tôi ghét ở nhạc Quốc Bảo và văn học đương đại.
Tôi ghét nó, còn nó thì đang hành hạ tôi đến chết mất đây.
Red Boats at Argenteuil 1875 by Claude Monet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét