"I'll never know what made you run away
How can I keep searching when dark clouds hide the day
I only know there's nothing here for me
Nothing in this wide world left for me to see"
Các anh sao lại bỏ đi
Sao em tìm được
mây thì cứ trôi
Trong lòng em nắng tắt rồi
Đâu còn chi nữa trên đời cho em?
Các anh, em cũng chẳng biết vì sao các anh lại bước vào cuộc đời em như một cặp tình nhân mới cưới và mất hút mãi mãi sau một tuần trăng mật ngắn ngủi ở Đà Lạt. Em đã gặp các anh, anh Hoàng và anh Khôi, những chàng trai sinh ra trên đời để làm khổ đàn bà, không phải vì các anh là gay.
Em nhớ anh Khôi, chàng sinh viên mới tốt nghiệp không bao giờ chịu mặc quần dài kể cả khi đến trường, hát Green Field hay ơi là hay, lúc nào cũng ngồi sau xe anh Hoàng và một lần đùa em bằng cách dán dòng chữ "just married" sau lưng mình. Em vẫn còn giữ cuốn sổ bìa da màu đen có bức phác họa cây thông trước cổng trường đại học Đà Lạt bằng bút bi của anh Khôi.
Em nhớ anh Hoàng, người ngợm và tóc tai đều dài ngoằng, hay khoe ảnh người yêu tóc ngắn xinh ơi là xinh, không chê em xấu và phớt lờ em như anh Khôi mà vẫn vu vơ nhận em làm em gái, người đã nói với em lắm chuyện và khuyên em lắm điều dù một con bé 19 tuổi đầu nghĩ mình có thể làm được tất cả như em đã chẳng một chút bận tâm.
Các anh, sao các anh đã rời đi mà chưa từng biết rằng mình đã là biểu tượng cho sự ngông cuồng và tự do trong lòng con bé 19 tuổi ấy? Tiếc rằng chúng ta đã gặp nhau trong những ngày mà em đã cố làm cho mình ngu đi bằng những hoang tưởng vô cùng nhằm trốn chạy những ký ức tuổi thơ và những câu hỏi bất khả tri. Giá như hồi đó em quan tâm tới các anh nhiều hơn đủ để xin email của anh Hoàng, thì bây giờ em có thể biết những giấc mơ tự do của em hồi đó đang ra sao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét