Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

Hình thức

Tôi vốn ưa những thứ gì liên quan tới tôn giáo, nhất là những thứ gì liên quan tới cuộc đời của Phật hoặc Chúa Jesus. Không phải bởi tôi là đứa có niềm tin dữ dội vào hai ngài này, mà bởi tôi thấy họ là những đối tượng nghiên cứu văn hóa thú vị.

Tất nhiên sống trong cái xứ Chùa nhiều hơn Bệnh viện này thì tôi cũng đã vài lần đi Chùa, dù lúc đó, tôi thật sự không hiểu ý nghĩa của việc đứng chắp tay lầm rầm khấn vái trước một cái bát hương to oạch nghi ngút khói là gì. Tôi biết vài đạo lý của Phật giáo nguyên thủy. Chùa không phải là nơi người ta cầu nguyện. Vì vậy, tôi chưa từng bao giờ thực sự thắp hương trong chùa. Bạn tôi biết vậy, nên mỗi lần có tôi đi cùng, cậu ta chỉ lẳng lặng thắp hương, lầm rầm cái gì đó trong đầu, để mặc tôi đứng từ ngoài thờ ơ nhìn vào dòng người đang cầu đủ thứ trên đời chỉ với 3 que hương đó.

Trong những lúc đứng đó, tôi luôn cười nhạt trong lòng. Nếu không sợ bị đám người đó vả gãy răng, hẳn tôi đã đường hoàng nở một nụ cười nửa miệng. Lúc đó, tôi tự hỏi sao người ta lại phải đến cái nơi có kiến trúc cổ quái này, làm tất cả những hành động nực cười này để hòng chứng minh hoặc mưu cầu điều gì đó. Chẳng lẽ những Phật tử chân chính hoặc không kia chưa từng biết thế nào là "Phật tại tâm"?

Sự khinh thường dành cho những hành động và con người ấy theo tôi suốt một thời gian dài. Cho tới một ngày, tôi hiểu ra rằng, thực ra phần đông nhân loại quả thực là ngu muội. Bởi chúng ta không thể hiểu được cái cốt lõi, nên chúng ta phải mượn hình thức để biểu hiện nhiều thứ trong cuộc đời. Cũng giống như việc đi chùa thắp hương, đó chỉ là hình thức biểu hiện cho sự thành tâm của một số người mà Tạo hóa không ban cho họ đủ lý trí để hiểu được Phật.

Bởi vì, chúng ta luôn cần hình thức. Kể cả việc tư duy, đọc sách, làm tình... cũng chỉ là những hình thức để thể hiện rằng chúng ta đang sống. Những hành động của chúng ta, đều là ẩn dụ của một điều gì đó sâu xa hơn. Chúng ta mãi mãi không thể tìm về cái cốt lõi. Chúng ta phải nương nhờ hình thức. Hoặc phải chấp nhận hình thức của kẻ khác. Dù có thích nó hay không.






2 nhận xét:

  1. Mình thích tư duy "chùa nhiều hơn bệnh viện" :)
    Mình cũng đã từng đọc về đạo Chúa, chỉ để tìm hiểu nhưng có vẻ hơn khó để hoà hợp với tư tưởng này.
    Đạo Phật mình tìm hiểu nhiều hơn, chủ yếu về tư duy triết học, về những điều có thể lí giải, có thể thấu hiểu được. Nhưng vẫn chưa hiểu tại sao con người ta lại có suy nghĩ: làm điều thiện càng nhiều sẽ càng có nhiều phước báu cho mình. Như vậy chẳng phải là toan tính lắm sao.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Việc người ta làm việc thiện là hình thức. Còn vì sao lại làm là cốt lõi bên trong mà đến cả Thần Phật có khi cũng chả rõ được. Và chúng ta cũng chỉ đánh giá con người qua hành động người ta làm thôi, mấy ai ngó được vào cái nội tâm của người ta mà phán xét.
      Mình cũng đã từng nghĩ như bạn, rằng những người quan niệm: làm điều thiện càng nhiều sẽ có nhiều phúc lành, là toan tính. Nhưng giờ thì mình chẳng quan tâm lắm tới việc vì sao con người ta làm việc thiện nữa. Điều quan trọng là người ta đã làm. Vậy thôi :)

      Xóa