Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

Nhật ký ngày 20.09.2009 - Kafka bên bờ biển

Nó quyến rũ, nó kỳ diệu không tưởng nổi, nhưng nó vượt quá giới hạn nắm bắt của mình. Như một lần ở một thời điểm trong quá khứ, mình cũng đã như thế này. Và sau đó mình đã vỡ. Nhưng bây giờ thì mình sẽ cố gắng để cái sự vỡ từ sâu thẳm bên trong đó không xảy ra. Mình tin là mình sẽ giữ được mình vẹn nguyên.

Đó là giá trị của sự tái sinh. Giá trị của một vòng đời 22 năm. Hoặc có thể chỉ là 10 thôi.

Chúng ta không nên sống như những nhân vật của Murakami. Có lẽ những nhân vật của Murakami hoàn toàn không thật, nhưng mình biết mỗi chúng ta đều có một chút xíu bản ngã ấy nằm rải rác ở đâu đó trong chúng ta. Chúng ta phải học cách giữ cân bằng trước khi thả mình vào cái cõi hỗn loạn nơi mà cái bản ngã mãnh liệt ấy trú ngụ, nơi mà độ cong vênh của thời gian có thể là gần tròn và ta có thể gặp lại mình của một thời điểm nào đó trong quá khứ đang hiện hữu ngay trong cõi ấy. Luôn luôn ở đó. Và ngập tràn không gian ấy.

Như mình đang lúc này.

Mình đã gặp lại mình hoàn thành một vòng đời ngắn ngủi.

Một người đã làm hư mình khi anh ấy bảo rằng suy nghĩ của mình không phải là suy nghĩ của một người già, mà chỉ là của một người trẻ hiểu biết. (Em xin lỗi, giờ chả nhớ là anh nào, hình như là anh Nguyễn Như Huy) Anh nói rằng anh ghen tỵ với tuổi 22 của mình, vì khi mình đang tiếp tục sống một cuộc sống thứ hai, thì anh ấy vẫn chỉ đang kéo dài vòng đời thứ nhất.

Phải, mình biết, người khác có cơ sở để ghen tỵ với mình về điều đó. Hẳn là không nhiều người được tái sinh trong khi vẫn chưa hoàn toàn chết. Cứ như thể là khi lang thang bên bờ Nại Hà, ký ức kiếp trước của mình không bị xóa sạch và mình vẫn mang theo nó cho tới tận kiếp này. Nhưng dù sao nó cũng thuộc kiếp khác, cho nên nó rất nhạt nhòa. Những kỷ niệm như những cuốn phim video chất lượng tồi do đầu từ bị bẩn.

...

À, mình đang lan man về những điều chẳng liên quan gì tới Kafka bên bờ biển, nhưng mình vẫn muốn lấy cái tên đó để đặt tên cho cái trang này, vì mình viết những dòng này khi đang đọc dở nó. Dù sao mình cũng nghĩ đó là một cuốn sách quá sức với mình. Nhưng mình tin rồi một lúc nào đó, có thể khi mình đã hoàn thành vòng đời thứ hai, hoặc cũng có thể là ở giữa nó, mình sẽ cảm nhận được tường tận những gì Murakami muốn nói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét